CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 61

“Quân chết chém nhà ngươi! Vội chạy đưa đám chắc! Đi qua nhà

mình cũng chẳng thèm vào ngó cho một cái (1), cứ chạy như phải lo liệu
ma chay! Lúc nào cũng làm quan làm quan, làm quan thì có cái gì hay ho
chứ, cẩn trọng như cha ngươi rồi cũng bị sung quân, còn rớt xuống ao biến
thành rùa rút đầu! Quân chết chém vô lương tâm!...”.

-----

(1)Thiên “Đằng Văn Công” sách “Mạnh Tử” có viết: “Vũ ở bên ngoài

tám năm, ba lần đi qua cửa mà không vào nhà”.

Lúc bấy giờ, đại sảnh bên trong cục đã náo loạn từ lâu. Mọi người vừa

nhìn thấy một đám thảo mãng xông vào thì ai nấy đều muốn bỏ trốn, nhưng
không thấy binh khí chói lòa, các vị mới lấy lại gan dạ và căng mắt lên nhìn
thử. Kẻ xông vào cũng bước tới gần rồi, tuy diện mạo gầy gò đen đúa,
nhưng cái tinh thần ấy thì họ nhận ra ngay, ông chính là Vũ, những người
khác đương nhiên là tùy tùng của ông.

Sự bất ngờ ấy đã đuổi cơn say của mọi người đi bớt, họ sột soạt chỉnh

áo quần rồi lập tức lui lại phía sau. Vũ sải bước tới thẳng ngay chiếu và
ngồi xuống, dáng vẻ dường như rất nghênh ngang, hoặc là do ông đã mắc
căn bệnh hạc tất phong, nên không thể co gối mà phải ngồi thẳng cẳng,
hướng bàn chân về phía các quan, ông cũng không mang vớ, các vết chai
như hạt dẻ rải trên khắp bàn chân. Đám tùy tùng chia ra hai phía ngồi bên
cạnh ông.

“Hôm nay đại nhân mới hồi kinh ạ?”, một viên thuộc hạ lớn mật, đi

bằng gối nhích lên một chút, cung kính hỏi.

“Các ngài ngồi gần ta một chút đi!”, Vũ không trả lời câu thăm dò của

hắn, chỉ nói với mọi người, “Việc điều tra thế nào rồi?”.

Đám quan kia vừa nhích gối tới vừa nhìn nhau kinh hãi. Ngồi bên

dưới bữa tiệc tàn, nhìn mấy miếng vỏ tùng vừa cắn thử và những mẩu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.