CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 62

xương trâu đã gặm sạch, họ cảm thấy không dễ chịu chút nào, nhưng lại
không dám gọi nhà bếp ra thu dọn.

“Bẩm đại nhân”, cuối cùng một viên quan lên tiếng. “Tình hình vẫn

vậy - ấn tượng cực tốt. Vỏ tùng với rong rêu thì số lượng không ít, còn thức
uống lại phong phú vô cùng. Bách tính đều rất thực thà, họ đã quen như
vậy rồi. Bẩm đại nhân, họ đều là những con người giỏi chịu đựng gian khổ
lừng danh trên thế giới”.

“Ty chức đã nghĩ xong kế hoạch quyên tiền”, lại một viên quan nói.

“Chuẩn bị mở một hội triển lãm các thực phẩm quái lạ, còn mời cả Nữ
Ngỗi tiểu thư đến biểu diễn thời trang. Chỉ bán vé thôi, đồng thời nói rõ là
không quyên tiền nữa, như vậy người tới xem có thể nhiều hơn chút ít”.

“Thế thì tốt quá”, Vũ nói và khom lưng trước hắn một cái.

“Nhưng việc quan trọng hàng đầu là phải nhanh chóng phái một loạt

bè gỗ to đi đón các học giả lên tới cao nguyên”, vị quan thứ ba nói, “Mặt
khác thì phái người sang thông báo cho nước Kỳ Quăng, để bọn họ biết
chúng ta tôn sùng văn hóa, chỉ cần mỗi tháng họ viện trợ sang đây là được
rồi. Các học giả có một bản tường trình đưa tới, lời lẽ rất ý nghĩa, họ cho
rằng

văn hóa là mạch sống của một nước và học giả là linh hồn của văn

hóa, chỉ cần văn hóa còn tồn tại thì Hoa Hạ cũng sẽ tồn tại, tất cả những cái
khác đều là thứ yếu…”.

“Bọn họ còn cho rằng nhân khẩu của Hoa Hạ quá đông”, vị quan thứ

nhất nói, “Giảm đi một chút mới là đường lối dẫn đến hòa bình triệt để.
Huống hồ một chút kia chỉ là đám ngu dân, hỷ nộ ai lạc của bọn chúng đâu
có tinh tế như suy nghĩ của bậc trí giả. Tri nhân luận sự, trước hết phải dựa
vào chủ quan. Ví dụ Shakespeare…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.