CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 73

già, nên mới vác mặt tới ở nhờ. Bánh nướng nhỏ đi bớt thì không nên nói
đã đành, nhưng dù cho có xảy ra náo loạn thì cũng không được nói gì hết”.

-----

(1)Tây Bá tức Chu Văn Vương Cơ Xương. Thiên “Chu bản kỷ” trong

sách “Sử ký” nói ông “giàu lòng nhân ái, kính trọng người già, yêu thương
con trẻ”.

“Vậy thì chúng ta trở thành dưỡng lão vị dưỡng lão mất rồi”.

“Tốt nhất là bớt nói đi. Ta cũng không hơi sức đâu lắng nghe những

chuyện đó”.

Bá Di ho vài cái, Thúc Tề cũng không nói gì thêm. Lúc Bá Di ngừng

ho thì muôn tiếng im lìm, ánh tịch dương cuối thu chiếu lên hai chòm râu
bạc, phát ra mấy tia lấp lánh.

2.

Nhưng bất ổn vẫn cứ nảy sinh, bánh nướng không chỉ nhỏ đi, mà bột

cũng thô hơn. Những người trong viện dưỡng lão càng chụm đầu bàn tán,
bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng ngựa xe đi lại, Thúc Tề càng thích ra ngoài,
tuy trở về không nói gì, nhưng cái thần sắc bất an ấy lại khiến Bá Di không
mấy thảnh thơi: Ông dường như cảm giác được, chẳng mấy chốc sẽ không
thể ăn bát cơm yên ổn nữa.

Vào hạ tuần tháng Mười một, Thúc Tề theo thói quen dậy sớm, định

tập Thái Cực quyền, nhưng ông ra tới sân thì nghe thấy tiếng gì đó, bèn mở
cửa chạy đi. Sau khoảng thời gian nướng xong mười cái bánh, ông mới hớt
ha hớt hải chạy về, mũi tê lạnh sưng đỏ, trong miệng dốc ra từng đợt hà
hơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.