CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 82

“Không ngờ cuối cùng bọn họ thay đổi hết phép tắc của Văn Vương…

Huynh coi đó, không những bất hiếu, còn bất nhân nữa… Xem ra, không
ăn nổi cơm ở đất này rồi”.

“Vậy nên làm thế nào?”, Bá Di hỏi.

“Đệ thấy hay là bỏ đi…”.

Thế rồi hai ông bàn bạc mấy câu, quyết định sáng sớm ngày mai sẽ rời

khỏi viện dưỡng lão ngay, không ăn bánh nướng nhà Chu nữa, cũng không
mang theo thứ gì hết. Hai huynh đệ sẽ cùng nhau đi tới Hoa Sơn, ăn ít quả
dại và lá cây, sống trọn những năm tháng cuối đời. Huống hồ, “thiên đạo vô
thân, thường dữ thiện nhân” (đạo trời không thiên vị riêng ai, chỉ gia ân cho
người tốt) (1), nói không chừng còn có cả thương truật hay phục linh gì đó.

-----

(1)Câu này nằm ở chương 79 sách “Lão Tử”: “Hữu đức tư khế, vô đức

tư triệt. Thiên đạo vô thân, thường dữ thiện nhân” (Người có đức chỉ cần
văn khế, kẻ vô đức đòi phần hơn. Đạo trời không thiên vị riêng ai, chỉ gia
ân cho người tốt).

Sau khi hạ quyết tâm, trong lòng thoải mái vô cùng, Thúc Tề lại cởi áo

rồi nằm xuống. Không lâu sau thì nghe tiếng Bá Di nói mớ, tự ông cũng
thấy rất vui nhộn. Đã vậy, dường như ông còn ngửi được mùi hương trong
mát của phục linh, và rồi ông chìm đi vào giấc ngủ giữa không gian thơm
lừng ấy.

4.

Ngày hôm sau, hai huynh đệ dậy sớm hơn bình thường, chải đầu rửa

mặt xong xuôi, không mang theo gì hết, kỳ thực cũng chẳng có gì mang
được, chỉ tiếc mỗi tấm trường bào da dê cũ, nên vẫn mặc lên người, cầm
lấy gậy và nhận bánh nướng, viện cớ đi tản bộ, rồi thẳng một mạch ra khỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.