CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 83

cửa chính của viện dưỡng lão. Trong lòng chợt nghĩ, từ nay sẽ cách biệt lâu
dài, họ không khỏi có một chút lưu luyến, quay đầu nhìn mấy lượt.

Người đi đường còn chưa nhiều, nếu có gặp cũng chỉ là vài phụ nữ

mắt lim dim, múc nước bên bờ giếng. Ra gần tới ngoại thành thì mặt trời đã
lên cao, đường sá cũng đông người hơn, tuy ai nấy ngẩng cao đầu dương
dương tự đắc, nhưng vừa thấy bọn họ thì lập tức nhường lối theo lệ cũ. Cây
cối cũng bắt đầu thấy um tùm: Trên những cây cao trút lá không biết tên đã
nảy nở mầm non, trông như lớp khói nhạt xanh xam xám, những cây tùng,
cây bách chen trong đó, vẫn lộ rõ nét xanh tươi giữa mông lung.

Không gian rộng lớn, tự do, đẹp đẽ hiện ra ngay trước mắt, Bá Di và

Thúc Tề cảm giác như trở lại tuổi thanh xuân, bước chân nhẹ nhàng, tâm
trạng cũng thoải mái.

Đến chiều ngày hôm sau, gặp phải mấy ngả rẽ, họ chưa biết nên đi

đường nào cho gần, thấy một ông lão từ phía đối diện đi tới, bèn điềm đạm
hỏi thăm ông.

“Ái chà, đáng tiếc quá!”, ông lão kia nói. “Ngài nên tới sớm hơn một

chút, đi theo đoàn ngựa chạy phía trước là hay rồi. Bây giờ chỉ còn cách bắt
đầu từ con đường này thôi. Vẫn còn nhiều ngã rẽ lắm, ngài hỏi gì nữa
không?”.

Thúc Tề nhớ lại lúc chính Ngọ, hai ông đúng là đã gặp vài binh sĩ tàn

tật, xua một lượng lớn ngựa già, ngựa gầy, ngựa thọt chân, ngựa lát da,…
từ phía sau ào tới, hai ông suýt bị đạp chết, lúc này nhân tiện hỏi ông lão:
Số ngựa ấy xua đi để làm gì?

“Ngài vẫn chưa biết gì ư?”, người kia đáp. “Đại vương chúng tôi đã

“cung thuận ý trời đi thảo phạt”, sau này không dấy binh kinh động dân
chúng nữa, cho nên thả ngựa đến chân núi Hoa Sơn. Đây chính là “quy mã
ư Hoa Sơn chi dương” (xua ngựa về phía Nam Hoa Sơn) đó, ngài hiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.