CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 88

Tự nhiên ông nghĩ tới phục linh. Tuy rằng trên núi có cây tùng, nhưng

chưa phải gốc cổ thụ, trên rễ chắc gì đã có phục linh, mà cho dù là có, song
không mang cuốc cũng chịu thua. Tiếp đến, ông lại nghĩ tới thương truật,
nhưng ông chỉ mới thấy qua rễ chứ chưa hề biết hình dạng lá của nó, vả lại
đâu thể nào nhổ hết thảy cỏ trên núi lên xem thử, dẫu thương truật mọc
ngay trước mắt cũng chẳng thể nhận biết. Trong lòng bực dọc, mặt nóng
bừng, ông vò đầu bứt tóc một chập.

Nhưng ông bình tĩnh lại ngay, tựa hồ đã có chủ ý, liền đi tới bên cây

tùng, hái đầy một túi lá kim, rồi ra bờ suối kiếm hai tảng đá, đập đi lớp vỏ
xanh bên ngoài của lá tùng, rửa nước, lại đập nhuyễn cho dẹp xuống như
chiếc bánh, ngoài ra ông còn tìm một phiến đá rất mỏng, cầm lấy mang về
thạch động.

“Tam đệ, có cái gì ăn được không? Bụng ta đói đến độ sôi réo ùng ục

suốt nửa ngày rồi”, Bá Di vừa nhìn thấy ông liền hỏi.

“Đại ca, không có gì hết. Huynh thử cái này xem”.

Ông xếp hai tảng đá lại gần nhau, gác phiến đá lên, trải tấm bánh lá

tùng trên đó rồi gom ít cành khô, châm lửa ở bên dưới. Kỳ thực mất rất
nhiều thời gian mới nghe thấy bánh lá kim phát ra tiếng xèo xèo, rồi cũng
bốc mùi thơm trong mát, khiến hai người nuốt nước bọt. Thúc Tề vui
sướng mỉm cười, hồi Khương Thái Công bày sinh nhật tám mươi lăm tuổi,
ông có tới chúc thọ, trong bữa tiệc đã nghe được phương pháp đó.

Sau khi bốc mùi thơm thì bánh phồng lên, thấy nó khô dần đi, trở

thành một chiếc bánh nướng. Thúc Tề lấy ống áo bao tay lại, cầm phiến đá
cười hi hi dâng tới trước mặt Bá Di. Bá Di vừa thổi vừa bẻ, cuối cùng bẻ
được một góc bánh, vội vàng cho vào trong miệng.

Ông càng nhai càng nhíu mày, nuốt thẳng xuống cổ họng mấy cái, rồi

ọe một tiếng nôn cả ra, nhìn sang Thúc Tề, giọng nói đầy than vãn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.