CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 89

“Đắng… thô ráp…”.

Lúc ấy, Thúc Tề quả thật như rơi xuống đầm sâu, không còn hy vọng

gì nữa. Ông cũng run run bẻ một góc và nhai kỹ, đúng là mùi vị không thể
nào ăn được: đắng… thô ráp…

Thúc Tề trong phút chốc mất hẳn tinh thần, ngồi rũ rượi. Nhưng ông

lại nghĩ ngợi, vắt óc nghĩ ngợi, giống như đang cố gắng leo lên khỏi cái
đầm sâu hút kia. Leo rồi lại leo, chỉ nhìn về phía trước. Cuối cùng, ông tựa
hồ quay trở về ngày thơ bé, khi vẫn còn là thế tử nước Cô Trúc, ngồi trên
gối bà bảo mẫu. Bà bảo mẫu ấy là người nhà quê, đang kể cho ông nghe
những câu chuyện cổ: Hoàng đế đánh Xi Vưu, Đại Vũ bắt Vô Chi Kỳ, rồi
người nhà quê ăn rau vi trong những năm đói kém.

Ông nhớ mình có hỏi hình dáng của rau vi, hơn nữa cũng đã gặp thứ

này trên núi. Bỗng dưng ông cảm thấy tràn sức lực, lập tức đứng lên, nhảy
vào đám cỏ và không ngừng tìm kiếm.

Quả nhiên, loại rau ấy không thiếu gì, đi chưa tới một dặm thì đã hái

được nửa túi áo. Ông vẫn đến con suối rửa qua một lượt rồi mới đem về,
vẫn dùng phiến đá nướng bánh lá tùng khi nãy để nướng tiếp rau vi. Lá
chuyển sang màu xanh xám, nó đã chín rồi. Nhưng lần này ông không dám
cung kính dâng đại ca dùng trước, mà bốc lấy một cọng cho vào miệng
mình, nhắm mắt lại, nhai kỹ.

“Thế nào hả?”, Bá Di nôn nóng hỏi.

“Ngon đó!”.

Hai người cười hi hi chạy tới thưởng thức rau vi nướng, Bá Di ăn

nhiều hơn hai cọng, bởi vì ông là đại ca.

Bọn họ từ đó ngày ngày hái rau vi. Lúc đầu là một mình Thúc Tề đi

hái, còn Bá Di thì nấu nướng. Về sau Bá Di cảm thấy thân thể đã khỏe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.