CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 93

“Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ” (trải khắp dưới trời, đâu chẳng

đất vua) (1), chẳng lẽ rau vi hai lão ấy ăn không phải của thánh thượng
chúng ta sao?”.

Lúc bấy giờ, Bá Di và Thúc Tề ngày càng gầy đi, hoàn toàn không

phải do bận rộn giao tiếp, vì khách tham quan đang giảm dần. Họ khổ sở vì
rau vi đã trở nên khan hiếm, mỗi ngày muốn tìm một nắm thôi cũng mất rất
nhiều công sức, phải đi rất nhiều chặng đường.

-----

(1)Câu này ở trong bài “Bắc sơn”, thuộc phần “Tiểu Nhã” của Kinh

Thi.

Nhưng họa bất đơn hành. Đã rơi xuống giếng mà còn bị ném đá.

Một ngày nọ, hai người đang ăn rau vi nướng, không dễ gì tìm được,

cho nên bữa trưa ấy đã thành ra bữa xế mất rồi. Đột nhiên có một cô gái đôi
mươi chưa bao giờ gặp mặt đi ngang qua, nhìn dáng vẻ rất giống nữ tỳ của
một gia đình giàu có.

“Các ngài ăn cơm không?”, cô hỏi.

Thúc Tề ngẩng mặt lên, liền cười lại và gật gật đầu.

“Đây là thứ gì vậy?”, cô lại hỏi.

“Rau vi đó”, Bá Di nói.

“Sao lại ăn cái thứ này?”.

“Bởi vì bọn ta không ăn thóc nhà Chu…”.

Bá Di vừa mới cất tiếng nói, Thúc Tề vội đưa mắt ra hiệu, nhưng hình

như cô gái kia rất thông minh nên đã hiểu ngay. Cô cười nhạt một tiếng, rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.