CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 95

“Hai lão ấy không xứng để ta viết”, hắn nói. “Đều là quân ngu dốt.

Chạy tới viện dưỡng lão cũng được đi, nhưng chẳng chịu sống lánh đời;
chạy tới núi Thú Dương cũng được đi, nhưng còn đòi làm thơ; làm thơ
cũng được đi, nhưng lại muốn ra vẻ cảm khái, không chịu an phận giữ
mình, “nghệ thuật vị nghệ thuật”. Ngươi xem đó, thơ thẩn kiểu này thì làm
gì có tính vĩnh cửu: Lên núi Tây kia chừ, hái rau vi; Lấy bạo đổi bạo chừ,
đâu biết đó là sai; Thần Nông, Ngu, Hạ mất hết chừ, ta biết nơi nào đi?
Than ôi chết chừ, mạng đã suy! (1).

-----

(1)

Thiên “Bá Di liệt truyện” trong sách “Sử ký” chép: “Lúc (Bá Di và

Thúc Tề) đói sắp chết, có làm bài ca. Lời rằng:

Đăng bỉ Tây sơn hề, thái kỳ vi hĩ

Dĩ bạo dịch bạo hề, bất tri kỳ phi hĩ

Thần Nông, Ngu, Hạ hốt yên một hề,ngã an thích quy hĩ?

Ư ta tồ hề, mệnh chi suy hĩ!

(Lên núi Tây kia chừ, hái rau vi

Lấy bạo đổi bạo chừ, đâu biết đó là sai

Thần Nông, Ngu, Hạ mất hết chừ, ta biết nơi nào đi?

Than ôi chết chừ, mạng đã suy!)

Rồi chết đói trên núi Thú Dương”.

Đoạn này trong nguyên bản, Lỗ Tấn dịch xuôi ra bạch thoại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.