CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 96

-----

“Ngươi xem, lời lẽ gì thế này? Ôn nhu đôn hậu mới là thơ. Cái thứ hai

lão ấy viết, thì đâu chỉ “oán” nhất định còn “mạ” (chửi mắng) nữa. Không
có hoa thơm, chỉ toàn gai góc, vậy đã không được rồi, huống hồ lời nào
cũng chửi mắng. Cho dù bỏ qua khía cạnh văn học không bàn đến, thì hai
lão ấy vứt tổ nghiệp, cũng đâu phải con hiếu, lại tới nơi này mỉa mai triều
chính, càng không giống hạng lương dân… Ta không viết!...”.

Những người mù chữ không hiểu lý luận của hắn ta cho lắm, nhưng

nhìn thanh thế dữ dội vậy, biết chắc là hắn có ý phản đối, đành phải chịu
thôi. Tang sự của Bá Di với Thúc Tề, xem như đã tuyên bố kết thúc.

Song những lúc đêm hè hóng mát, đôi khi người ta lại nhắc tới chuyện

hai ông. Có người nói là chết già, có người nói là bệnh chết, có người thì
cho rằng bị cường đạo cướp áo khoác da dê giết. Về sau lại có kẻ nói, e
rằng hai ông cố ý nhịn đói mà chết đấy, bởi vì hắn nghe a hoàn A Kim Thư
trong phủ Tiểu Bính Quân kể lại: Hơn mười ngày trước đó, cô đã từng lên
núi giễu cợt hai ông ấy mấy câu, thằng ngốc lúc nào cũng dễ nổi đóa, xem
chừng họ tức giận rồi tuyệt thực ăn vạ, song ăn vạ chỉ tự giết chết mình mà
thôi.

Vậy là nhiều người vô cùng bội phục A Kim Thư, khen cô ấy thông

minh, nhưng cũng có mấy người trách cô ta quá khắc bạc.

Song A Kim Thư lại hoàn toàn không cho rằng cái chết của Bá Di,

Thúc Tề có liên quan đến cô. Hiển nhiên, cô lên núi rồi bỡn cợt mấy câu,
ấy là sự thật, nhưng đó chỉ vẻn vẹn là nói đùa. Hai lão ngốc kia nổi cáu, bởi
vậy mà không ăn rau vi nữa, cũng là sự thật, nhưng không hề chết, ngược
lại đã gặp được vận may rất lớn kia.

“Tấm lòng của ông trời vốn bao la”, cô nói. “Ngài thấy hai lão kia ăn

vạ, sắp chết đói đến nơi, liền dặn dò hươu mẹ đem sữa bón cho hai lão.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.