CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 97

Huynh xem, đó chẳng phải là phúc khí vô bờ ư? Không phải cấy cày,
không cần đốn củi, chỉ việc ngồi đó, ngày ngày có sữa hươu tự đưa tới tận
miệng. Song lũ bần hèn không biết cân nhắc, tên lão tam ấy, gọi hắn là gì
nhỉ, được bước làm tới, uống sữa hươu vẫn chưa đủ, hắn uống sữa hươu mà
trong bụng nghĩ thầm: “Con hươu béo thế này, giết nó ăn thịt, mùi vị chắc
không tệ”, bèn từ từ duỗi cánh tay nắm lấy phiến đá. Nhưng hắn không biết
hươu là loài vật thông linh, nó đã nhìn thấu tâm tư con người, lập tức chạy
đi mất hút như làn khói. Ông trời cũng chán ghét hai lão tham ăn này, liền
bảo hươu mẹ từ nay không cần đến nữa (1). Huynh cũng thấy rồi đó, bọn
chúng còn không thể chết đói sao? Vậy thì là do lời nói của tôi, hay là do
hai lão ấy tham lam, tham ăn đây hả?...”.

Những người nghe được câu chuyện ấy, đến cuối cùng đều thở một

hơi rõ dài, không biết sao mà bả vai cảm thấy nhẹ nhàng đi nhiều lắm. Dù
cho thỉnh thoảng có nghĩ tới Bá Di, Thúc Tề, song mơ mơ màng màng,
giống như nhìn thấy bọn họ ngồi xổm dưới vách đá, đang há to cái mồm
đầy râu bạc, liều mạng cắn xé thịt hươu.

Tháng 12 năm 1935

-----

(1) Trong “Liệt sĩ truyện” của Lưu Hướng thời Hán có viết: “Bá Di,

Thúc Tề… ở ẩn trong núi Thú Dương, không ăn thóc nhà Chu, hái rau vi
mà ăn. Có kẻ làm khó họ, nói: “Tuy không ăn thóc của nhà Chu ta, nhưng
lại ăn cây cỏ của nhà Chu ta là thế nào?”, anh em Bá Di bèn tuyệt thực,
được bảy ngày, trời ban cho sữa hươu trắng. Qua vài ngày, Thúc Tề có lòng
riêng, nghĩ: “Ăn được hết con hươu này, há chẳng khoái lắm sao!”, hươu
biết lòng ấy, bèn không tới nữa. Anh em Bá Di đều chết đói”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.