CHUYỆN CŨ VIẾT LẠI - Trang 94

hiên ngang lẫm liệt, cất tiếng nói như chém đinh chặt sắt:

“Phổ thiên chi hạ, mạc phi vương thổ” (trải khắp dưới trời, đâu chẳng

đất vua), rau vi mà các ngài ăn, chẳng lẽ không phải của thánh thượng bọn
ta sao? (1).

-----

(1)Trong sách “Cổ sử khảo” của Tiêu Chu thời Thục Hán có đoạn

chép: “Bá Di, Thúc Tề… ở ẩn trong núi Thú Dương, hái rau vi mà ăn.
Trong thôn dã có người phụ nữ nói: Phu tử vì nghĩa không ăn thóc nhà
Chu, nhưng thứ này cũng là cây cỏ nhà Chu đấy, thế là họ chịu đói mà chết.

Bá Di và Thúc Tề đều nghe rõ rành rành, đến câu cuối cùng thì tựa

như sấm động bên tai, nghe mà choáng váng, đến lúc tỉnh người lại thì a
hoàn kia đã không thấy đâu. Rau vi, tất nhiên là không ăn, mà ăn cũng
không vô nữa, đã vậy, chỉ nhìn thôi cũng thấy xấu hổ rồi, song muốn vứt nó
đi thì lại nhấc tay không nổi, cảm thấy dường như nặng đến cả trăm cân.

6.

Khi tiều phu tình cờ nhìn thấy Bá Di và Thúc Tề co rụt thành một

đống, chết trong thạch động sau lưng núi, ấy là khoảng hai mươi hôm sau
đó. Tuy bởi họ gầy còm nên xác hoàn toàn chưa thối rữa, nhưng cũng cho
thấy chết chưa lâu, áo khoác da dê lại không trải ra nằm, chẳng biết đã bay
mất nơi nào. Tin tức này vừa truyền vào trong thôn, lại kích động hàng loạt
người đến xem, lui lui tới tới, ầm ĩ suốt đêm khuya. Kết quả là có vài người
lắm chuyện, muốn lấp đất chôn họ ngay tại chỗ, còn bàn nhau lập một tấm
bia đá, khắc lên mấy chữ, để làm di tích cho đời sau.

Nhưng cả thôn chẳng ai biết viết chữ, đành phải cầu cạnh Tiểu Bính

Quân.

Song Tiểu Bính Quân không chịu viết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.