- Tớ đi học trước Ki nhé. Tớ có chút việc.
Lần đầu tiên tôi đi học mà không có Ju đi cùng. Con đường từ nhà tới
trường cũng chẳng xa là mấy, chỉ cách có hai tuyến xe bus. Bình thường thì
Ju vẫn chở tôi bằng xe đạp, nhưng hôm nay thì tôi chỉ có thể đi bộ.
Cuối tháng 10, thời tiết làm mình làm mẩy. Mới hôm qua có chút
nắng, hôm nay đã lầm lì với những đám mây dầy cộp. Ngoài đường, hương
sữa thoang thoảng. Mọi lần thì Ju ít khi chở tôi qua con đường trồng nhiều
hoa sữa này lắm, cậu ấy thường đi lối tắt, chỉ đến khi tôi làm mặt giận dỗi
nhất quyết đòi Ju phải chở tôi qua con đường hoa sữa này, cậu ấy mới bình
tĩnh lấy áo khoác chùm kín đầu và phóng như bay. Dễ hiểu thôi, Ju cực ghét
hoa sữa. Còn tôi thì mê đắm đuối thứ hương thơm đặc trưng cho những
ngày sắp Đông này.
Tôi vẫn một mình đi trên con đường đầy hoa sữa và tận hưởng cảm
giác dễ chịu này một mình, cho tới khi phía sau có tiếng gọi.
- Hey Ki.
Quay người lại, tôi gặp nụ cười của Đăng. Nụ cười vẫn trong veo như
ngày hôm qua tôi thấy, lạ mà quen đến lạ thường.
Sao cậu lại ở đây? - Tôi hỏi.
- Tớ vẫn luôn ở đây mà.
Trong khi tôi vẫn còn nhíu mày khó hiểu, Đăng đã bắt kịp bước chân
tôi, cậu ấy chậm rãi đi bên cạnh.
Thì ra, đây là con đường mà Đăng vẫn hay đi học. Con đường nhỏ này
nằm sát ngay cạnh con đường mà tôi và Ju vẫn thường đi học qua. Thi
thoảng vào những buổi chiều rảnh rỗi, khi những lần Ju đi đá bóng ở tít bên
sân vận động bên kia, tôi có qua đây chỉ để hít hà hương hoa sữa.