CHUYỆN CỦA JU VÀ KI - Trang 169

- Có việc gì quan trọng hơn việc chở tớ đi học à? Ju cười hì hì, một tay

đỡ lấy chồng sách của tôi, tay kia véo má tôi một cái, cười cười.

- Chiều nay rảnh không?

Tôi nhăn nhó xoa má, buột miệng trả lời.

- Có. Sao không?

- Đi với tớ. Cho biết bí mật vì sao dạo gần đây tớ hay bận thất thường.

Nói rồi, Ju quàng tay tôi, cười giòn tan bước ra khỏi cổng trường.

Đấy, Ju vẫn khiến mọi người trong lớp tôi hiểu lầm rằng chúng tôi là

một đôi như vậy. Và tôi thì vẫn mong điều đó có thể thành hiện thực.
Nhưng Ju thì khác, cậu ấy có thể thấy nét mặt khó chịu của tôi, có thể chịu
tất cả những lời nặng nề của tôi khi tôi nói cậu ấy vô tâm, hay thậm chí, còn
lặng yên để tôi đánh. Nhưng vào ngày hôm sau, Ju vẫn cười với tôi bằng nụ
cười rạng rỡ nhất. Như thể rằng giữa chúng tôi chẳng có gì xảy ra, như thể
rằng tình bạn giữa chúng tôi vẫn đẹp như những ngày đầu tiên. Và đó là lí
do, tôi chẳng bao giờ giận Ju lâu được. Có chăng, đó cũng là cách mà
chúng tôi giữ được tình bạn này lâu dài đến vậy.

Về đến nhà, tôi mới sực nhớ ra buổi hẹn chiều nay với Đăng. Nhưng

có chăng, tôi sẽ chẳng tới con đường lộng gió ấy được.

Ngậm ngùi soạn một tin nhắn cho Đăng, một lúc sau, tôi nhận được tin

nhắn của cậu ấy. Đăng vẫn gửi cho tôi một tin nhắn như bao lần khác
"Không sao đâu. Ki bận thì để hôm khác vậy."

Thực ra, đây không phải là lần đầu tiên tôi chối Đăng. Suốt hai năm,

tôi chẳng bao giờ chấp nhận một cuộc hẹn nào của Đăng cả. Lần nào đọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.