Bây giờ. Tôi hay giận Đăng những điều nhỏ nhặt mà ngay cả chính
bản thân mình, tôi cũng không hiểu lí do vì sao.
Tôi giận Ju nguyên cả một tháng. Một tháng sau cái lần Ju chở tôi tới
gặp Trang, và nói "Đây là bạn gái Ju". Một tháng ấy, Ju cũng không hề gọi
cho tôi bất kì một cuộc điện thoại nào, hay thậm chí là cũng không gửi cho
tôi một tin nhắn nào.
Cả tôi và Ju đều im lặng!
Nhưng rồi, khoảng thời gian đó cũng lặng lẽ trôi. Và Đăng, vẫn lặng lẽ
bên tôi.
Đăng chỉ cho tôi những mầm cây mới nhú nơi con đường hoa sữa mà
tôi thường đi qua. Chỉ cho tôi những bông cỏ lau trắng muốt. Dạy tôi cách
làm những cánh chuồn bằng lá, và luôn đi cạnh tôi, nơi con đường hoa sữa
mà tôi chỉ có thể đi khi không có Ju.
Ju không thích hoa sữa. Và vô tình, tôi cũng dần từ bỏ thói quen của
mình vì Ju. Trước giờ, tôi chỉ nghĩ, làm sao để Ju luôn cười. Và vô tình, tôi
đã đi quá nhanh.
Nhanh đến mức, tôi còn không kịp nhận ra, con đường này, còn rất
nhiều điều mà tôi đã bỏ qua, đã không kịp dừng lại để nhìn ngắm mọi thứ
xung quanh, để biết mình thích gì, và quan trọng hơn, tôi đã vô tình quên đi
một ai đó.
Nhiều khi, tôi cảm thấy mình thật may mắn. Vì dẫu tôi có đi lạc
đường, đi quá xa, thì khi quay đầu lại, tôi vẫn thấy Đăng ở sau mình. Cậu
ấy luôn đứng đó, luôn mỉm cười, và luôn nói với tôi.
- Đừng sợ. Tớ vẫn luôn ở đây mà." Cảm ơn Đăng. Cảm ơn Đăng vì tất
cả.