CHUYỆN CỦA JU VÀ KI - Trang 8

Ju không nói gì, vẫn kiên nhẫn phóng xe chầm chậm theo bước chân

tôi. Mưa vẫn rơi như trút. Ào ào. Xối xả. Tôi bắt đầu thấy hơi lạnh. Độ 5
phút, tiếng xe máy vẫn rề rề đằng sau. Tôi bực mình.

- Anh không mặc áo mưa thì về trước đi. Người gì đâu mà dai như đỉa.

- Anh về để lại một đứa cứng đầu như em đày mưa một mình hả?

- Em thích mưa. - Tôi chống chế.

- Anh thích bám đuôi theo em. - Ju ngoan cố.

Vậy là, trong trận mưa rào hôm ấy, một đứa con gái đeo balô, đầu trần.

Và một thằng con trai phóng xe máy chầm chậm theo sau. Vừa đi, vừa cãi
lí. Át cả tiếng mưa, át cả sự lạnh lẽo của hơi nước.

Hậu quả của cái ngày mưa ấy, Ju sốt cao còn tôi thì… vẫn “khoẻ nhăn

răng.” Lúc tôi trách Ju đang ốm dở lại còn cố tình đày mưa theo tôi, Ju
lườm tôi, gắt gỏng.

- Kệ anh.

Ju là vậy. Vẫn biết thừa là tôi ương bướng nhưng vẫn cứ dọa nạt vài

câu. Rồi sau đó, sẵn sàng đi cạnh tôi. Quan tâm tôi, theo cách của Ju.

Đấy là tình yêu của chúng tôi. Không phô trương, không ồn ào, không

lãng mạn. Muốn quan tâm nhưng cứ tỏ vẻ như là không. Cố tình thể hiện
tình cảm dưới lớp vỏ vô tâm và như cố chứng minh, người kia chẳng là gì
của mình. Rồi khi có ai hỏi về mối quan hệ của hai đứa là gì, thì cả hai đều
nhất trí: “Người yêu.”

Tôi cũng chẳng nhớ tình yêu của chúng tôi bắt đầu từ khi nào. Chỉ biết

rằng, dù hơn tôi hai tuổi, nhưng Ju vẫn luôn chấp nhặt và cãi lí với tôi. Suốt
ngày chành choẹ đấu khẩu, lâu dần thành quen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.