CHUYỆN CỦA JU VÀ KI - Trang 93

Tôi và Pie cứ ngồi như vậy, cho đến khi bên tai tôi vang lên tiếng gọi

của Trung Anh, tiếng Pie kêu và tiếng xe cứu thương inh ỏi. Nhưng trong
tâm trí tôi, lại là nụ cười 12 năm về trước, lung linh đến lạ thường.

Tôi ghét bệnh viện. Tôi ghét mùi thuốc và tôi cũng ghét những miếng

dính cùng dây dợ đang chằng chịt trên người tôi.

- Ki à. Đến lúc rồi con.

- Không. - Tôi gào lên.

Tôi khóc. Tôi khóc òa lên như một đứa trẻ. Tôi không muốn ở đây, tôi

muốn về, tôi muốn nô cùng Pie, tôi muốn được chạy nhảy, tôi muốn được
đá bóng như Trung Anh, được nô đùa như bao bạn khác. Tôi không muốn
tôi thế này.

- Ki à.

- Không. Để con ở một mình.

Tôi biết rằng giọng mẹ tôi lạc đi. Tôi biết rằng cả bố và mẹ đều đang

khóc, cũng biết rằng họ cũng không mong tới ngày này. Nhưng tôi không
biết phải làm gì, ngoài khóc và muốn ở một mình.

Tôi bị ung thư xương từ nhỏ.

Tuổi thơ của tôi gắn liền với những viên thuốc đắng ngắt và những lần

điều trị lâu dài. Nhưng rồi cũng chẳng có ích gì khi lớn lên, tôi vẫn buộc
phải tháo đi những khớp xương đang dần thoái hóa. Tháo đi xương chân.

Lúc nhỏ, trong khi các bạn cùng lớp ước mơ rằng sẽ bay vào vũ trụ,

bay lên cung trăng, hay là có một ngôi nhà nhiều đồ chơi, tôi chỉ ước rằng
mình không phải gặp những viên thuốc đắng ngắt mỗi ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.