CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 140

Hết trồi lên lại thụt xuống, trồi lên lại thụt xuống. Chiếc áo khoác đỏ phất

ào ào sau lưng. Chỏm tóc xanh đen cột túm bằng sợi dây da tung bay trong
gió. Con Phúc long trắng Fuchur trườn đều như sóng lượn qua làn sương
mù và những áng mây trôi.

Chúng đã bay thế này được bao lâu rồi? Ngày rồi đêm rồi lại ngày...

Atréju không còn biết đã bao lâu. Con rồng dù ngủ vẫn bay được, nó bay,
bay mãi, còn Atréju thỉnh thoảng lim dim ngủ, tay bám chắc đám bờm
trắng của con rồng. Song gã chỉ ngủ chập chờn thôi. Tỉnh lẫn với mơ,
không rõ nét.

Sâu phía dưới kia là núi non, đất đai, biển cả, đảo to, đảo nhỏ, sông

suối... kéo qua mờ mờ nhân ảnh. Atréju không chú ý tới nữa, cũng không
thúc con Phúc long như lúc đầu, khi vừa rời khỏi Đền Tiên tri phía Nam.
Gã quả có nôn nóng thật, vì nghĩ rằng cưỡi con Phúc long thì bay đến biên
giới là tới ngay vương quốc Ngoại giới, nơi con người sinh sống.

Nhưng Atréju đâu biết vương quốc Tưởng Tượng mênh mông đến cỡ

nào.

Nên giờ đây gã phải chống lại cơn mệt mỏi nặng như đá tảng đang muốn

chế ngự gã. Đôi mắt đen thường vẫn tinh như mắt đại bàng non giờ không
còn phân biệt rõ xa gần gì nữa. Thỉnh thoảng gã cố hết sức ngồi thẳng
người, chăm chú nhìn quanh, nhưng chỉ được một lúc rồi lại rũ ra, ngó bâng
quơ cái thân hình dài mềm mại của con rồng với lớp vảy trắng hồng như xà
cừ. Cả Fuchur cũng kiệt sức. Sức nó tưởng như vô tận mà cũng kiệt quệ
dần.

Trên đường bay dài này, Atréju và Fuchur đã nhiều lần thấy những nơi

Hư Không đang lan tràn; nhìn vào đó cứ cảm thấy như bị quáng. Từ trên
cao nhìn xuống thì nhiều chỗ còn tương đối nhỏ, nhưng đã có những chỗ
lớn bằng cả nhiều vùng đất, trải dài đến tận chân trời xa. Con Phúc long và
Atréju khiếp sợ, phải bay tránh sang hướng khác để khỏi phải chứng kiến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.