- Đủ thứ.
- Thí dụ?
- Thùng tô nô! Thùng tô nô ngồi trên cái bồ! Nắp bồ sập, thùng tô nô
kêu: tại tôi quá mập.
- Chẳng hay ho gì lắm, ông Koreander nói, gì nữa?
Bastian ngập ngừng rồi kể:
- Đồ dở hơi, đồ đần, đồ khoác lác, đồ bịp...
- Dở hơi à? Sao thế?
- Tại cháu thỉnh thoảng nói một mình.
- Thí dụ mày nói gì nào?
- Cháu tưởng tượng ra chuyện này chuyện nọ, cháu nghĩ ra những tên và
những từ chưa hề có, vân vân.
- Rồi mày tự kể mày nghe à? Tại sao?
- Chẳng qua vì nếu không thì chẳng có ai muốn nghe cả.
Ông Koreander trầm ngâm một lúc.
- Bố mẹ mày nghĩ thế nào?
Bastian không trả lời ngày. Mãi một lúc nó mới lẩm bẩm:
- Bố cháu không nói gì hết. Bố cháu chẳng bao giờ nói. Bố cháu chẳng
quan tâm chuyện gì hết thảy.
- Thế còn mẹ mày?