CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 17

- Mẹ cháu... không còn ở đây nữa.

- Bố mẹ mày ly dị à?

- Không, Bastian nói, mẹ cháu mất rồi.

Vừa lúc ấy có tiếng chuông điện thoại. Ông Koreander khó nhọc rời khỏi

ghế bành, lệt bệt bước vào một cái phòng nhỏ ở sau cửa hiệu. Ông nhấc
máy và Bastian nghe loáng thoáng ông xưng tên. Rồi cửa phòng con này
khép lại, không còn nghe thấy gì nữa ngoài tiếng lầm bầm không rõ.

Bastian đứng đó mà không hiểu chuyện xảy đến với nó như thế nào và tại

sao nó lại kể lể và thú nhận hết mọi chuyện. Nó không ưa bị vặn hỏi. Chợt
nó thấy hết sức nóng ruột vì sẽ đến trường quá muộn, nhất định nó phải gấp
gáp lên, phải chạy... nhưng nó vẫn đứng ì tại chỗ, không nhất quyết. Có gì
níu nó lại mà nó không biết đó là gì.

Từ căn phòng nhỏ vẫn tiếp tục vẳng ra tiếng rì rầm. Thật là một cuộc nói

chuyện qua điện thoại dài.

Bastian biết rõ rằng từ nãy tới giờ nó cứ nhìn đăm đăm vào quyển sách

hồi nãy ông Koreander cầm trên tay và bây giờ nằm trên cái ghế da. Mắt nó
không tài nào dứt ra được. Nó thấy như bị một thứ lực nam châm toát ra từ
quyển sách hút lấy, không cưỡng lại được.

Nó xích lại gần ghế bành, từ từ đưa tay đụng vào quyển sách... ngay

chính lúc ấy bên trong người nó như có một tiếng "cách!" chẳng khác một
cái bẫy vừa sập. Bastian mơ hồ cảm thấy rằng qua sự đụng chạm này có
điều gì đó đã bắt đầu, không níu kéo lại được và không có gì cản được nữa.

Nó nâng quyển sách lên, ngắm nghía từ mọi phía. Bìa sách bằng lụa màu

đồng, lóng lánh khi nó xoay quyển sách. Lật nhanh nhanh nó thấy chữ in
hai màu khác nhau. Hình như không có hình, nhưng có những chữ cái to
thật đẹp[3].

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.