CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 176

chuông đồng của nó. Cuối cùng kẻ bay trên cao đã thấy được kẻ nằm dưới
thấp, nhỏ như một con bọ hung khốn khổ trong hang tối.

Fuchur chuẩn bị đáp xuống, nhưng cái sân sau quá chật, lại sắp đêm tối

tới nơi, nên con rồng đã kéo sập một đầu hồi nhà nhọn hoắt. Những cái rầm
nhà đổ như sấm dậy. Fuchur thấy đau buốt, vì bị nóc sắt nhọn cứa một vết
to. Nó rơi uỵch - chứ không đáp điệu nghệ như mọi khi - xuống cái sân ướt
át dơ bẩn, cạnh Atréju và xác người-sói Gmork.

Nó lắc mình, hắt hơi như một con chó mới ngoi từ nước ra nói:

- Có thế chứ! Té ra cậu chui vào đây! Tôi đến cũng vừa kịp, nhỉ.

Atréju không nói gì hết, chỉ choàng tay quanh cổ Fuchur, úp mặt vào

đám bờm trắng như bạc của nó.

- Đi! Fuchur hối. Leo lên lưng tôi đi! Ta không được chậm trễ.

Atréju chỉ lắc đầu. Bấy giờ Fuchur mới nhìn thấy chân Atréju kẹt trong

răng người-sói.

- Xong ngay thôi, Fuchur vừa nói vừa đảo đôi mắt lồi màu hồng ngọc,

đừng lo!

Nó thử dùng hai chân cạy hàm răng của Gmork, nhưng không hé được

một li nào.

Fuchur cố sức đến nỗi thở như kéo bễ mà vẫn chẳng ăn thua. Chắc chắn

nó sẽ không giải thoát được cho người bạn nhỏ nếu nó gặp không may; vì
loài Phúc long có phúc nên những kẻ chúng thương mến cũng được hưởng
phúc luôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.