CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 184

bằng ngà bóng như gương và trên đỉnh chóp là tòa Mộc lan đình trắng tráng
lệ. Nhưng không có đường, cũng không có cầu thang nào dẫn lên đó.

Atréju gục đầu lên hai tay.

Không ai đã từng lên hay sẽ còn lên tới đó có thể nói được đã vượt đoạn

đường cuối cùng này bằng cách nào. Chắc là nhờ hoàng ân.

Đột nhiên Atréju thấy mình đứng ngay trước cái cổng dẫn vào ngôi đình

tạ. Gã bước vào... và giờ đây gã đứng đối diện với "Bà-chúa-mắt-vàng-
ròng-của-ước-mơ".

Bà ngồi trên một tấm nệm tròn mềm giữa đài hoa với nhiều gối tựa, nhìn

gã. Trông bà quá ư mỏng manh và cao quý. Qua vẻ mặt xanh xao, gần như
trong suốt của bà, Atréju có thể thấy được bà bệnh hoạn tới mức nào. Đôi
mắt như hạt dẻ của bà sẫm màu vàng ròng. Bà không mảy may tỏ ra ưu tư
hay lo lắng. Bà mỉm cười. Bộ y phục rộng bằng tơ quanh tấm thân nhỏ bé
mảnh dẻ của bà sáng rực rỡ khiến ngay cả những cánh hoa mộc lan cũng
thành ra màu ngà. Trông bà như một cô bé đẹp không tả xiết, nhiều nhất là
mười tuổi, nhưng mái tóc dài chảy mượt buông trên hai vai và trên lưng
xõa xuống nệm lại trắng như tuyết.

Bastian giật thót người.

Nó vừa trải qua một điều chưa từng gặp bao giờ.

Số là cho tới nay nó có thể hình dung rõ rệt mọi điều kể trong Chuyện

dài bất tận. Tất nhiên phải công nhận rằng có đôi ba chuyện lạ, đọc rồi mới
biết, nhưng giải thích được thôi. Nó đã cố hình dung thật rõ cảnh Atréju
cưỡi con Phúc long, cảnh Mê cung và Tháp Ngà. Nhưng cho đến lúc này
những cảnh đó chỉ là tưởng tượng của riêng nó thôi.

Thế mà khi đọc tới đoạn kể về Nữ-thiếu-hoàng thì trong một tích tắc -

chỉ lâu bằng một ánh chớp - nó thấy mặt bà ngay trước mắt. Không chỉ hình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.