CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 209

- Ta cần được lão giúp.

- Lão biết, lão trả lời bằng chữ viết.

- Phải, bà nói, ta cần được lão giúp. Lão là ký ức của vương quốc Tưởng

Tượng, lão biết hết mọi chuyện cho tới giây phút này. Nhưng lão có thể nào
lật tới trước để xem chuyện gì sẽ xảy ra không?

- Toàn giấy trắng cả! Đó là câu trả lời. Lão chỉ có thể nhìn lại chuyện đã

xảy ra. Lão đọc được khi ghi chép những chuyện ấy. Lão biết những
chuyện ấy, vì lão đã đọc rồi. Và lão đã viết, vì những chuyện ấy đã xảy ra.
Chuyện dài bất tận tự viết bằng cách ấy - qua bàn tay của lão.

- Nghĩa là lão không biết vì sao ta đến tìm lão?

- Không, bà nghe tiếng trả lời trầm đục trong khi lão viết, và lão ước chi

Bà không đến tìm lão. Mọi sự, qua bàn tay lão, sẽ trở thành dứt khoát và
bất di bất dịch - kể cả Bà, Bà-chúa-mắt-vàng-ròng-của-ước-mơ. Quả trứng
này là quan tài và mộ phần của Bà đấy. Bà đã đi vào trong ký ức của vương
quốc Tưởng Tượng rồi. Bà làm sao có thể rời khỏi đây được?

- Mỗi quả trứng, Nữ-thiếu-hoàng đáp, là khởi đầu của một cuộc đời mới.

- Đúng thế, lão đáp qua viết, nhưng chỉ khi nào vỏ trứng nứt ra.

- Lão mở được vỏ trứng, Nữ-thiếu-hoàng đáp, vì lão đã để cho ta vào.

Lão lắc đầu viết:

- Đó là do sức của Bà đã khiến cho nó mở ra. Bây giờ Bà đã ở bên trong

rồi thì Bà không còn cái sức kia nữa. Chúng ta vĩnh viễn bị giam trong này.
Lẽ ra Bà đừng nên tới! Chuyện dài bất tận chấm dứt ở đây.

Nữ-thiếu-hoàng mỉm cười chứ không hề tỏ vẻ lo ngại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.