CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 255

Những ngày kế tiếp Bastian ngẫm nghĩ nhiều về điều "Cái chết sặc sỡ"

đã nói với nó. Nhưng có nhiều thứ người ta không thể trầm tư mà tìm hiểu
được, phải trải nghiệm thôi. Cho nên mãi về sau, khi đã trải nghiệm nhiều,
Bastian nhớ lại và mới dần dà hiểu ra lời Graógramán.

Trong thời gian này lại có thêm thay đổi xảy ra với Bastian. Trong những

tài năng có được từ khi gặp gỡ Nguyệt Nhi nó có thêm lòng dũng cảm. Và
như mọi lần, để đổi lại, nó cũng bị mất đi chút gì đấy, lần này là ký ức về
tính cả sợ của nó ngày trước.

Vì giờ đây chẳng còn gì để phải sợ nữa nên Bastian manh nha một ước

mơ mới, thoạt tiên còn lờ mờ, càng về sau càng rõ nét: nó không muốn một
thân một mình nữa. Dù ở chung với "Cái chết sặc sỡ" thì trong một nghĩa
nào đó vẫn là một thân một mình. Mà nó lại muốn trổ tài trước người khác,
muốn được ái mộ và vinh quang.

Cho nên một tối kia, nhìn ngắm Perelin phát triển, Bastian chợt thấy đây

là lần cuối cùng nó phải từ biệt cảnh trí tuyệt vời của cánh rừng-đêm lung
linh sáng. Một tiếng gọi trong thâm tâm thúc giục nó lên đường.

Bastian nhìn một lần cuối cảnh sắc tuyệt vời rực rỡ rồi đi xuống hang,

cũng là nấm mộ của Graógramán, ngồi trên bậc thềm trong bóng tối. Nó
không thể nói được còn chờ đợi gì, nhưng nó biết rằng đêm nay không
được phép ngủ.

Bastian có ngủ gà gật một chút nhưng đột nhiên bật dậy như có ai vừa

gọi tên nó.

Cánh cửa dẫn vào phòng ngủ nứt ra. Một luồng sáng đỏ hồng xuyên qua

khe nứt rọi vào hang tối.

Bastian nhỏm dậy. Phải chăng đúng khoảnh khắc này cánh cửa kia đã

biến thành cửa vào "Ngôi đền nghìn cửa"? Nó lưỡng lự tiến gần khe nứt thử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.