ngó ra ngoài. Nó không thấy được gì. Rồi khe nứt kia đang từ từ khép lại.
Chỉ chút nữa thôi nó sẽ mất cơ hội duy nhất để ra đi!
Một lần nữa Bastian ngoái nhìn Graógramán đang nằm bất động trên bệ
đá với đôi mắt hóa đá vô hồn. Luồng sáng từ khe nứt trên cánh cửa rọi
thẳng vào con sư tử.
- Vĩnh biệt, Graógramán, cám ơn về tất cả! Bastian nói khẽ. Tôi sẽ quay
lại, chắc chắn tôi sẽ quay lại.
Rồi Bastian lách ra ngoài. Khe nứt trên cửa liền khít lại ngay.
Bastian không ngờ rằng sẽ không giữ được lời vừa mới hứa. Mãi lâu lắm
sau này mới có một người đến để thay nó hoàn thành lời hứa.
Nhưng đó là một chuyện khác, để kể vào một dịp khác.
XVI. Thành phố bạc Amargánth
Phủ lên trên nền và các bức tường của căn phòng sáu góc giống một
bọng ong lớn là những làn ánh sáng đỏ màu huyết dụ nom tựa các đợt sóng
chậm rãi trải ra. Cứ hai bức tường lại có một cửa, còn ba bức tường xen kẽ
kia vẽ đầy những bức tranh kỳ lạ. Đó là những cảnh trong mơ với những
sinh linh nửa thú, nửa cây cỏ. Bastian bước vào phòng này qua một cửa, hai
cửa kia nằm bên phải và trái nó. Ba cửa giống hệt nhau, khác chăng là cửa
bên trái màu đen, còn bên phải màu trắng. Bastian chọn cửa trắng.
Căn phòng kế bên có ánh sáng màu vàng. Các bức tường cũng bố trí như
phòng trước. Các hình ở đây vẽ đủ thứ thiết bị Bastian mù tịt, không biết là
dụng cụ hay vũ khí. Hai cửa dẫn sang bên phải và trái cùng một màu vàng,
nhưng cửa trái cao hẹp, còn cửa phải thấp rộng. Bastian đi qua cửa trái.
Căn phòng kế tiếp này cũng sáu góc như hai phòng trước, nhưng ánh
sáng xanh da trời. Các bức hình trên tường chẳng biết vẽ hoa văn xoắn vào