CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 259

Chân Bastian cứ bước mà không biết đi đâu. Nó chắc chắn sớm muộn gì

cũng sẽ gặp Atréju. Và nó thích thú khôn cùng trước buổi tao ngộ này. Nó
huýt sáo với chim chóc để nghe lũ chim hót trả lời, nó hào hứng hát to
những gì chợt nghĩ ra.

Sau một lúc lang thang nó thấy một nhóm người đang cắm trại trên một

quãng rừng trống. Khi tới gần nó nhận thấy có mấy người đàn ông mang
giáp trụ thật bảnh. Trong nhóm còn có một cô nàng xinh xắn nữa. Nàng
ngồi trên cỏ, bật những tiếng rời rạc trên cây đàn luýt[2]. Phía sau là mấy
con ngựa mang yên cương đắt tiền. Một tấm khăn trắng bày biện nhiều
món ăn đồ uống và ly tách trải trước mặt mấy người đàn ông đang nằm trò
chuyện trên bãi cỏ.

[2] Đàn luýt: đàn gồm 6 hay 11 dây; khi chơi, người ta bật chứ không

gảy hay kéo.

Bastian bước lại gần họ để làm quen, nhưng giấu kỹ tấm bùa của Nữ-

thiếu-hoàng để không ai thấy, khỏi gây chú ý.

Thấy nó đến gần, cánh đàn ông đứng cả dậy lễ phép cúi đầu chào hỏi.

Hẳn họ tưởng nó là hoàng tử một nước phương Đông nào đấy hay đại loại
như thế. Cả cô nàng xinh xắn kia cũng mỉm cười cúi chào trong lúc vẫn
tiếp tục bật đàn. Trong đám đàn ông có một anh chàng cao lớn hơn người,
ăn mặc rất diêm dúa. Y còn trẻ, tóc vàng xõa vai.

- Tôi là Held Hynreck, y nói, còn đây là công chúa Oglamár, ái nữ của

vua Lunn. Và đây là các bạn tôi, Hýkrion, Hýsbald và Hýdorn. Thế còn anh
bạn trẻ tên gì?

- Tôi không được xưng tên mình - chưa được, Bastian đáp.

- Một lời thề ư? Công chúa Oglamár hỏi với vẻ hơi giễu cợt. Còn trẻ thế

mà đã lập thệ rồi sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.