CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 309

Bastian đút viên Al' Tsahir vào túi và cảnh vật lại tối đen.

- Cám ơn cậu! Những tiếng nức nở nọ kêu lên, cám ơn tấm lòng khoan

dung và trắc ẩn của cậu!

- Ta muốn nói chuyện với các ngươi. Bastian nói, ta muốn giúp đỡ các

ngươi.

Bastian thấy bứt rứt vì kinh tởm và thương hại những sinh linh tuyệt

vọng này. Nó biết rõ đây chính là những kẻ nó đã nhắc đến trong câu
chuyện nó kể về sự hình thành thành phố Amargánth; nhưng vẫn như bao
lần, lần này nó cũng không dám chắc người Acharai đã có từ muôn thuở rồi
hay chỉ mới có đây - thông qua câu chuyện nó kể. Nếu do thông qua nó thì
nó phải chịu trách nhiệm về mọi nỗi khốn khổ này.

Nhưng dù thế nào thì Bastian vẫn nhất quyết thay đổi sự khủng khiếp

này.

- Ôi, những tiếng kêu than kia rên rỉ, ai giúp được chúng tôi?

- Ta, Bastian kêu lớn, ta đeo AURYN trên người.

Tức thì im bặt tiếng khóc than.

- Các ngươi bỗng dưng từ đâu tới đây vậy? Bastian hỏi chõ vào trong

bóng tối.

- Chúng tôi sống chui rúc trong những vực sâu hoàn toàn tăm tối dưới

lòng đất, tiếng rì rầm đáp lại như một dàn đồng ca nhiều giọng, để tránh ặt
trời khỏi phải nhìn thấy chúng tôi. Ở đấy chúng tôi không ngừng khóc than
về số phận của mình và bằng nước mắt này rửa thứ bạc không tiêu hủy
được từ đá nguyên sinh, dệt thành những sợi bạc mà cậu đã thấy. Chỉ
những đêm tối tăm chúng tôi mới dám trồi lên mặt đất và những hang động
này là lối ra của chúng tôi. Ở trên này chúng tôi ráp lại những gì đã chuẩn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.