CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 335

gió. Bởi vì nhiều loại thảo mộc này là thứ ăn thịt, đủ lớn để nuốt tiêu một
con bê[1]. Tất nhiên chúng không tự động bắt mồi - cho nên việc canh gác
là thừa - nhưng nếu đụng phải thì chúng sẽ hút chặt như nam châm ngay.
Thành ra đã mấy lần họ đã phải dùng kiếm chặt hoa thành nhiều mảnh để
giải thoát cánh tay, bàn chân của một bạn đồng hành hay của những con vật
họ cưỡi.

[1] Đây là tác giả "phóng đại". Đúng là ở nhiều rừng nhiệt đới có một số

cây hoa ăn thịt, nhưng chỉ ăn được côn trùng thôi.

Bastian cưỡi trên lưng con Jicha, lúc nào cũng có cả đám sinh linh đủ

loại của vương quốc Tưởng Tượng bao kín chung quanh, họ mong được nó
chú ý tới hoặc để được nhìn thấy nó. Nhưng Bastian cứ im lặng lầm lũi đi.
Một điều ước mới trỗi dậy trong lòng nó và đây là lần đầu một điều ước đã
khiến nó trông có vẻ xa cách, thậm chí cau có.

Điều khiến nó bất bình với thái độ của Atréju và Fuchur, dù đã làm hòa,

là Atréju và con Phúc long đã đối xử với nó như với một đứa con nít khờ
dại mà chúng có trách nhiệm phải giám hộ và hướng dẫn. Rành rành như
thế. Nghĩ cho kỹ thì ngay từ ngày đầu gặp nhau rồi cơ. Sao chúng lại làm
thế nhỉ? Hẳn là chúng nghĩ, vì một lý do nào đấy, rằng chúng tài ba hơn nó
- dù chỉ vì thiện ý với nó. Rõ ràng Atréju và Fuchur cho nó là một đứa trẻ
ngây thơ cần được che chở. Nó không hài lòng, không, nó hoàn toàn không
hài lòng! Nó đâu có ngây thơ! Rồi chúng sẽ thấy! Nó sẽ thành nguy hiểm à
xem, nguy hiểm và đáng sợ! Nó sẽ thành một kẻ mà ai cũng phải dè chừng,
kể cả Atréju và Fuchur.

Ông thần Dschinn xanh lè - tên là Illuán - rẽ đám đông đang bu quanh

Bastian, tới trước mặt nó khoanh tay cúi đầu.

Bastian dừng lại.

- Có chuyện gì vậy, Illuán? Nói!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.