CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 393

Ngay từ sáng tinh mơ nhạc đã tấu trên khắp mọi đường phố, mọi quảng

trường, nhưng là thứ nhạc người ta chưa từng nghe thấy trong Tháp Ngà:
nó hoang dại, chói tai mà lại đơn điệu. Hễ nghe thấy thì ai nấy đều giật
chân giật tay, nhảy múa tưng tưng, không cưỡng được. Không ai biết bọn
nhạc công đeo mặt nạ đen sì, cũng không ai biết Xayíde đã lôi chúng từ đâu
tới.

Mọi dinh thự, mọi mặt tiền nhà đều trang hoàng cờ to, cờ nhỏ lòe loẹt,

nhưng bao nhiêu cờ đều rủ xuống lòng thòng vì đứng gió. Dọc con đường
chính và quanh bức tường cung điện cao vòi vọi treo cơ man hình to, hình
nhỏ của cùng một khuôn mặt: mặt Bastian.

Vì tòa Mộc lan đình vẫn chưa lên được nên Xayíde đã chuẩn bị một chỗ

khác cho việc đăng quang: ngai vàng được đặt tại cuối con đường chính
xoáy trôn ốc, trên bậc thềm lớn bằng ngà voi trước đại tiền môn. Nơi đây,
hàng nghìn lư hương bằng vàng nghi ngút từ từ tỏa thứ khói vừa kích thích
vừa làm ngây ngất trên các bậc thềm, trên chỗ đặt ngai, rồi theo con đường
chính tỏa xuống bên dưới, luồn vào mọi đường ngang, ngõ dọc, mọi hẻm
hốc và phòng ốc.

Đâu đâu cũng thấy đám khổng lồ trong giáp trụ kiểu côn trùng đen sì.

Ngoài Xayíde ra, không ai biết mụ đã làm cách nào để biến năm tên còn lại
thành hàng trăm tên. Không chỉ có thế: còn khoảng năm mươi tên cưỡi trên
lưng những con ngựa khổng lồ cũng toàn bằng kim loại đen sì và cử động y
hệt nhau.

Đám kỵ sĩ này, như một đoàn quân rước mừng chiến thắng, hộ tống một

chiếc ngai theo con đường chính đi lên. Không ai biết ngai này từ đâu ra.
Nó to như cửa chính nhà thờ, toàn bằng những tấm gương to, nhỏ đủ cỡ.
Chỉ có tấm nệm là bằng tơ màu đồng. Lạ lùng sao cái món to kềnh sáng
loáng này tự chậm chạp đi lên con đường dốc xoáy trôn ốc, không cần đẩy
hay kéo, như thể nó tự có sự sống riêng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.