CHUYỆN DÀI BẤT TẬN - Trang 45

[2] Có nơi gọi là con "bọ".?Bastian nhớ lại rằng trước đây bố thường

thích đùa với nó. Thỉnh thoảng bố còn kể hay đọc truyện cho nó nghe nữa
cơ. Nhưng từ dạo ấy là hết. Nó không trò chuyện được với bố. Như có một
bức tường vô hình quanh bố, không ai xuyên qua nổi. Bố không hề rầy la,
cũng chẳng ngợi khen. Kể cả khi Bastian phải ở lại lớp bố cũng chẳng nói
năng gì. Bố chỉ lơ đãng rầu rĩ nhìn nó và Bastian cảm thấy như bố không có
ở đó. Nó thường cảm thấy như thế khi ở gần bố. Tối tối, khi hai bố con
ngồi trước máy truyền hình thì Bastian để ý thấy bố không hề xem mà nghĩ
ngợi tận nơi đâu xa lắm mà nó không thể tới nổi. Hay đôi khi hai bố con
cùng xem một quyển sách thì Bastian thấy bố chẳng đọc gì cả mà cứ nhìn
cả giờ đồng hồ vào cùng một trang, chứ không lật tiếp.

Bastian biết bố buồn. Chính nó hồi đó cũng đã khóc nhiều đêm dài, khóc

đến nôn ọe, nhưng dần dần cũng qua. Với lại nó còn đây cơ mà. Sao bố
không bao giờ trò chuyện với nó về mẹ, về những chuyện quan trọng, mà
chỉ toàn nói về những chuyện cần thiết nhất thôi?

- Phải chi ta biết được, một ông thần lửa cao nhòng, gầy nhom có bộ râu

bằng lửa đỏ nói, bệnh của bà do đâu mà ra. Bà không sốt, không sưng chỗ
nào cả, không nổi ban, không bị viêm. Cứ như bà đang kiệt quệ vậy. Không
biết tại sao.

Sau mỗi câu nói miệng ông lại phun ra một bụm khói, rồi nó biến thành

những hình thù. Lần này là hình một dấu chấm hỏi.

Một con quạ già rụng lông, trông như một củ khoai to mà ai đó đã cắm

ngang dọc lên đó vài cọng lông đen, quác quác trả lời (y là chuyên gia về
bệnh cảm lạnh):

- Bà không ho, không sổ mũi, thật hoàn toàn không phải là bệnh tật theo

nghĩa y học.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.