CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 191

hiệu lửa cho bờ bên kia.

Bỗng nhiên, trong những nhịp chày gióng giả bên mặt nước, có

một tiếng bặt im. Tai Hạ nghe vẫn thuộc lắm.

Hạ chít lại khăn vuông, bối rối ngồi xuống bậc tam quan.

Thế là Chư đã thấy ánh lửa. Chư đã nghe tiếng Hạ. Chư trông
thấy Hạ. Hạ trở về với Chư rồi. Chư đương xuống thuyền sang
đây. Hạ tựa đầu vào cột trụ nín thở.

Tiếng lạt sạt như có đàn vạc đuổi mồi rúc qua đám cẳng sen,

rồi một chiếc thúng nhỏ ló ra chỗ nước phẳng, lướt vào bờ. Một
bóng người nhảy thoắt lên sân miếu. Hạ còn chớp mắt chưa nhìn
lại, người ấy đã đến trước mặt, hỏi to:

- Cô Hạ đã về à?

Không phải Chư. Người trai cao lớn, ánh trăng ướt nhễ nhại trên

cánh lưng vạm vỡ, không biết đấy là mồ hôi hay những đám sương
trong bụi sen khô vương thành giọt đọng lại. Hạ cũng vừa nhận ra anh
chàng nói tiếng Nghĩa Đô này là người phu trạm năm trước về đưa
tin Chư và đem cái súng bảo Hạ mang vào nhà ông khóa Chữ. Phải,
người ấy, Hạ nhớ cái giọng nói như trễ tràng của các chạ vùng dưới.

- Chư đã dặn tôi khi nào cô về thì đưa lại cô vuông vải này cho cô

mừng.

Cái vuông lĩnh làm khăn gói, Hạ cho Chư ngày đi phu trạm. Trông

thấy cái khăn gói, Hạ trạnh nghĩ như đếm lại bấy lâu đời người
chồng chất những gian nan. Hạ ứa nước mắt, Hạ hỏi:

- Thế anh Chư đi đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.