CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 189

Cạn kỳ dó chính tuyết, vừa cuối thu. Lần sang vụ dó một Chạp

đến tháng Giêng là “đầu giao”. Một Chạp hay “đầu giao”, áo dó
mới lột, quệt sương hay mưa đều ố nước, mất công phơi nhiều
nắng mới đóng bó được. Nhưng vừa xong cái vất vả rừng này lại
phải lăn lội sang rừng khác, đã vào vụ dó chiêm. Dó chiêm tiếp dó
đuôi tháng, quanh lại vừa trở lại chính tuyết.

Suốt năm, người đen thui nhựa dó. Hạ quen tất. Nghị lực con

người là sắt đá tất cả. Hạ bóc dó đã đuổi kịp tay thợ giỏi.

Chẳng bao lâu, hoa dó thơm lại quấn về quanh mình. Nhưng ai

ốm hơi dó, ngửi hoa dó ngọt lịm càng khiếp. Trong mùi thơm ma
chài đã sẵn cái ma muốn rút xương tủy người đi. Hạ nghĩ thầm:

- Mùa dó chính tuyết tới rồi.

Lòng mong mỏi của Hạ còn to lớn hơn nỗi khiếp mùi nhựa dó,

hoa dó. Hạ bồn chồn lắm. Hạ quyết định.

Hạ trốn xuống một bè dó bến Ẻn vừa kịp kỳ xuôi tháng Giêng.

Mõ canh đối đáp bè đầu bè cuối, như tiếng cú kêu lạc trong

sóng sông. Đống dó xếp kín bè nứa lớn. Bè gác nổi đèn đỏ đòng
đọc, kéo đoàn bè tiếp theo, lổm nhổm từng khúc, quãng trắng,
quãng đen, như con rắn mai gầm quăng mình trên mặt nước.

Hạ chui vào đóng dó bè giữa.

Nhịn đói một phiên thì về đến bến Chèm.

*

* *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.