CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 188

Người thợ cả không lường ra hết những lo tính thâm hiểm của

ông chủ dó mà chỉ biết mừng được không cô vợ lẽ. Còn Hạ thì đã
không chết, Hạ lại có ý nghĩ khác:

- Số mình không chết được. Trời xui khiến vậy, khéo rồi gặp

may cũng nên.

Hạ tưởng tượng có khi Chư đem súng lên đây cứu Hạ. Từ đấy, Hạ

có một quả quyết khác.

Thế là Hạ đi làm lẽ thứ ba bác thợ cả phường bóc vỏ dó, ngày

ngày gắng gượng, nhưng trong lòng yên tĩnh lạ lùng.

Con người từ đấy sống theo mùa cây dó. Giống dó “đất trên”

tháng Ba ươm hạt. Mùa xuân, nhổ cây con, chặt ngọn và rễ phụ, hồ
bùn rồi cấy lên nương. Cây dó được một Giêng đã trổ cum cúm.
Thấm thoắt, dó hai Giêng rồi ba Giêng được bóc.

Hàng trăm người phường bóc trải ra trên đồi. Người trước chặt

chéo gốc, người sau nhấc cây chém sạch cành nhỏ, bốc thân cây
về một chỗ. Người thứ ba cầm con dao sắc tước dó như ta cầm
dao vạch cắt áo. Dó cái một cây một vỏ, dỡ ra gọn như cởi áo.

Tháng Chín, khắp rừng, hoa dó trắng ngà từng chùm lắc lư như

đèn lồng treo, thơm ngào ngạt.

Năm đầu tập bóc dó, Hạ ốm tưởng chết. Nhựa dó ăn tay, ăn

mặt, sưng tím cả cánh tay. Hơi dó bốc ngạt thở, nóng phổng thịt, mặt
phù to như cái lệnh.

Rồi mùa dó qua. Cô thợ seo người Bưởi đã quen cực nhọc hơi

nhựa cây dó. Có lẽ bởi vì Hạ không nghĩ đến cái chết. Hạ đã có ý
định khác. Đêm nằm mê chỉ thấy Chư đem súng lên đưa Hạ về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.