CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 225

một đứa, bây giờ cả thảy bốn đứa. Có lúc Vồ ngồi trong buồng
một mình với má, má vuốt tóc Vồ, má vuốt mặt Vồ, má khóc.
Vồ cũng khóc. Nhưng không hiểu sao, ở ngoài sân ngoài cửa, má
cấm không cho Vồ chơi với các con má.

Ngoại Vồ cũng có cái thùng kính đựng thuốc lá, như của ngoại

Bi. Nhưng hai đứa so sánh tỉ mỉ thì thấy cũng không giống nhau.
Cái thùng thuốc lá của ngoại Vồ đặt ngay trước cửa nhà. Và ngoại
Vồ khác ngoại Bi, ngoại Vồ kém mắt, mấy năm nay thì bị lòa
hẳn. Vồ đi học về, giúp ngoại làm hầu hết mọi việc. Vồ đi chợ.
Vồ nấu cơm. Vồ trông cái thùng kính thuốc lá. Ngoại ngồi cả
ngày cắt lá buông cho tổ hợp tác. Ngoại chỉ cầm dao, lần tay
không cũng cắt được. Khách hỏi mua thuốc lá, Vồ ra bán chưa
bao giờ nhầm tiền.

Vồ cũng còn một chuyện nữa khác Bi mà Vồ không ngờ khi vừa

kể xong chuyện ấy, Bi đã òa khóc. Ấy là cái hôm Vồ sắp ra tàu
với ngoại vào đây, một mình má về ở với Vồ mấy ngày liền. Đêm
nào Vồ cũng được nằm với má. Má không ngủ. Má chỉ ôm Vồ, bế
Vồ. Vồ ngỡ còn bé ngày xưa, nước mắt má ràn rụa xuống mặt
Vồ. Bi không được như thế.

Từ hôm hai đứa bé đợi đi được cùng ngồi ăn một bàn và khách

sạn cũng xin với cơ quan quốc tế cho hai đứa được ở cùng
buồng, chẳng phải vì không có tiêu chuẩn ở buồng riêng hay
thiếu buồng. Các công đoạn và tiền nong mọi thứ cơ quan người
ta đã quy định. Không lúc nào chúng nó rời nhau. Những lúc hai đứa
đứng trên cửa sổ nhìn ra ngoài sông, nét mặt Bi không đờ đẫn như
mọi khi nữa. Bi chỉ trỏ cắt nghĩa cho Vồ biết những thứ dưới
đường chỗ ngoại đã ngồi, cái gốc cây me Bi thường cắm hương
và dưới sông bên kia Thủ Thiêm, những tàu thuyền, những “tắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.