CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 224

- Vậy đó, chú ạ. Nhưng thằng Vồ da đen con ông quan da đen

cao cấp nào đó. Chứ lai đen mà con lính thì chính phủ Mỹ không
cho nhận.

- Ồ, cái thằng…

Tôi chưa buông hết câu than, anh nhà bàn đã lại:

- Dạ.

Tiếng “dạ” nhịp lễ phép, ý nhị và nhợt nhạt gần như quen

miệng của anh nhà bàn tôi quen đã hàng chục năm nay, mà thực
cũng không thể hiểu được cái ý nghĩa đích xác của tiếng “dạ” nhịp
ấy. Ở đây, nhiều lúc, câu chuyện về những cái cũ ngày trước,
nhiều khi chỉ một nét mặt, một câu nói vui của người đương chịu
chuyện với mình, phân biệt được ra đâu là bao hàm kiểu đùa bỡn
hay là cay độc, hoặc thích thú hay cảm thông, cũng thật khó.

Chẳng bao lâu, tôi cũng làm quen dễ dàng được với Vồ, cũng

như với Bi. Không phải vì tôi giỏi khoa tâm lý thiếu nhi hay là khéo
dỗ trẻ, mà chỉ bởi cả hai đứa, từ năm học văn lớp 3 đã làm quen với
“chú dế mèn”, rồi lên lớp trên, lại “Mường Giơn giải phóng”, lại
“Phiên chợ vùng cao”. Những đoạn văn phải học ấy đã khiến các
cháu tưởng như đã quen biết tôi từ lâu.

Tôi hỏi chuyện biết được Vồ ở Phan Rang, nhưng nỗi nhà cũng

chẳng khác mấy với bạn Bi ở Sài Goòng. Mẹ Vồ đi lấy chồng từ
lúc Vồ còn bé lắm. Má lấy chồng xa mãi đâu, Vồ không biết.
Vồ không thấy mặt dượng bao giờ. Chỉ biết mỗi năm đến ngày
giỗ ông ngoại, có má về một mình. Cũng một lần đi với người đàn
ông lạ hoắc, không biết có phải là dượng. Vồ không dám hỏi.
Năm nào má cũng đem con về, hầu như mỗi năm bế thêm về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.