CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 229

inh ỏi nữa. Thành thử, cái cảnh vừa đi vừa sốt rét trở nên đầm
ấm một cách thiểu não lạ lùng.

Chẳng mấy chốc, các đoàn người tản hết, sau màu xám cây.

Những tiếng lao xao nọ cũng tắt. Rừng chiều, vào lúc quá hoàng
hôn, im đứng. Riêng có một tiếng ve anh ánh vang lên nhức nhối
giữa hàng cây cao su.

Trong khi mọi người về nghỉ, ở những mái bếp đã bốc khói,

thì Muh sửa soạn đi làm, anh Muh - ở đây người ta kêu Muh - là
người Cao Miên, làm gác đêm trong sở. Anh đổ dầu vào đèn, đóng
lại bấc. Cởi cái sà loỏng kẻ ô sặc sỡ quấn tùm lum quanh mình,
lụng nhụng như cái váy đầm, anh mặc một cái quần dài vải xám và
một áo sơ mi cũng một màu ấy. Lại khoác thêm ở ngoài một cái
bành tô dạ có hai chiếc tai vểnh và một lượt khuy đồng suốt từ
bụng lên ngực. Đầu đội cái mũ vải, vành to và rộng như kiểu mũ
của những tay thám tử Ăng-lê. Chân anh xỏ một đôi guốc, thực lớn
và thực cao. Đủ rồi. Tay anh mang cái đèn. Tay anh xách một cái
gậy hạng đại, to bằng chét tay.

Ánh đèn chao đi chao lại. Ngoài rừng đã tối lịm. Những con tắc

kè cất tiếng kêu cắc kè cắc kè đối đáp nhau. Muh thõng đèn
xuống thực thấp để soi lối. Bước guốc lê lạch cạch trên nền
đất khô lủng củng, cồng kềnh những rễ cây. Con đường vằn vèo
giữa các búi cỏ. Bỗng một quãng trống giải ra: Mình đã đi đến nơi.
Đó là một cái lều tí hon, ghép bằng cây, vừa một người đứng, chỉ
vừa một người đứng thôi. Căn lều trông thẳng vào một dãy nhà liên
tiếp và chặn ngang con đường xuyên rừng. Muh sẽ đứng trong lều
đó suốt đêm. Thỉnh thoảng, anh lại bước ra đi dạo một lượt quanh
khu vườn vòng ôm khu sở và khu nhà “dân” cạo mủ. Bóng tối dày
đặc và mịt mùng. Tất cả bốn phía, đêm giăng lưới đen kịt. Vòm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.