CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 239

Nhưng trước khi viết, gã hãy nghĩ phớt lại như ôn trong tưởng

tượng, câu chuyện mình sắp đem viết lên giấy cho thiên hạ bốn
phương xem.

Gã ngả người ra thành ghế, lơ đãng nhìn qua cửa sổ nhìn ra trời

Sài Goòng. Nói là nhìn, nhưng gã có nhìn gì đâu. Gã đương ngắm ở
trong khoảng không cái truyện ngắn của gã.

Đây là một câu chuyện diễm tình thơ và suông hết sức. Đã lâu

lắm, gã chưa viết một truyện kiểu như vậy. Bởi mỗi khi cầm bút
lên mà kể chuyện một dòng nước, một cánh hoa, một làn mây
trắng, thì gã thấy như mình đang làm một việc trào phúng quá. Gã
ngượng với bút. Gã ngượng với chính cái mặt gã soi thấy ở trong
gương. Mạch sống của cuộc đời tạp nham này còn có gì đáng lồng
vào một dòng nước, một nhánh hoa, một làn mây trắng! Trước bàn
làm việc của gã, có treo một bản đồ năm châu. Bên cạnh gã, cả xóm
lao động rách rưới vang rầm lên những tiếng rên la, gầm rít.
Những cái gì là trăng, là sao, là thu vàng mờ mịt ở trong đầu gã.
Đầu gã chỉ cô đặc lại bởi những ý rất buồn thảm. Vậy mà câu
chuyện diễm tình kia cứ len lỏi, khi ẩn khi hiện. Gã không xua đi. Gã
cười. Bởi gã vẫn cho rằng có lẽ có lúc mình nghĩ đến nó, cũng như
là mình được uống một cốc nước chanh quả giải khát vậy. Chuyện
chàng và chuyện nàng. Nàng tên là Nguyệt đẹp như mặt trăng. Cô
Nguyệt ở ấp Hồ, nghe phơi phới như gió lên. Hai người thương
gặp nhau trong những con đường viền cỏ xanh. Ngày tháng bấy
giờ là ngày tháng của một mùa thu rất dịu. Người ta giao ước rằng
thế nào cũng sẽ lấy nhau. Thế rồi, đột nhiên, chàng ra đi. Nàng

lại nhà một mình một bóng. Mỗi chiều chiều đứng trông về một

phương trời, lòng rầu rầu, đôi mắt rưng rưng. Ôi, buồn ơi,
buồn quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.