CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 240

Gã ngồi trong cửa sổ, cũng buồn theo câu chuyện vơ vẩn nghĩ

trong đầu. Ở đời, còn có một cuộc biệt li nào là biệt li không buồn.
Hôm nay chiều cũng buồn như một chiều biệt li, đáng lẽ người ta
phải nắm tay nhau mà khóc mới phải. Ấy thế là gã lại ngồi nhìn
cái này, nhìn cái nọ, để tự hỏi xem tại làm sao ở đây lại có một buổi
chiều ảm đạm như thế này.

Sài Goòng, đây là một buổi chiều hiếm có. Trời thấp, mờ

một thứ mây nhạt như khói. Không gió nhưng trời đất mát như là
không bao giờ biết có mặt trời. Những tiếng ồn ào của một cái
thành phố đương lên cơn sốt vang vào đến trong ngõ hẻm, không
còn đủ sức làm cho người ta mất bình tĩnh. Buổi chiều như đứng
lại, gã vẳng nghe đâu như có tiếng đàn bà nói lao xao bên giếng.
Lũ trẻ con đi học về trên đường đê cao, chuyện léo xéo. Tiếng cánh
chim đập trên đồng ruộng lúa. Những người đi chợ xa về muộn đi
trong cánh đồng. Này là ấp Hồ. Này con đường quanh co lát từng
viên gạch nhỏ, lối đi vào xóm nhà cô Nguyệt bên hồ Tây.

Gã ngủ mê rồi. Gã buồn quá, buồn như là có thể buồn ngủ

ngay được. Thế là gã gục đầu xuống bàn, hai tay úp lên mắt, thiu
thiu ngủ gà.

*

* *

Khi gã tỉnh dậy thì hình như những ngọn đèn ngoài đường phố

cũng đã thức giấc, và chúng đã mở cả mắt ra rồi. Cái ngõ tối
sầm lại. Ánh điện chỉ hẩng lên một chút trong lối đi.

Tức mình quá, gã thở dài. Gã mặc quần áo, gã đi giày, gã khép

cửa sổ, khóa cửa, rồi đi ra đường. Gã lừng khừng đi. Trong thành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.