CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 237

xứng đôi. Khổ công lắm mới kiếm được ba viên gạch bằng nhau.
Còn một viên, chẳng thể bói đâu ra được. Sau rốt, gã phải chịu khó,
lấy con dao, đẽo một viên gạch thực to cho nó bé vừa bằng ba viên
kia. Kì cạch sửa xong được viên gạch, mồ hôi đã râm rấp trong
lưng áo. Gã nheo mắt, bê từng cái chân bàn lên một, để đặt gạch.

Cái bàn đã được cao lên một chút. Trông thực cũng khang trang

hơn. Và trông nó thực như một anh có bốn chân cùng đi bốn cái cà
kheo. Gã cho thế là được. Công việc khó nhọc đến mức mồ hôi
trán, mồ hôi lưng, sao lại không là được, cho nó hả tấm lòng. Rồi
gã đi rửa tay, rửa mặt. Gã cởi cả áo ra, té nước và lau khắp mình
mẩy. Gã xắn cao quần lên, giội nước từ bẹn trở xuống. Chỉ suýt
nữa thì gã biến cuộc rửa mặt ra một cuộc tắm. Vì mát quá. Vì ngon
tay quá.

Chỉnh tề đâu đấy, gã trở vào, ngồi bàn viết. Chưa cầm bút

vội, hãy thử rung cái bàn xem nó có được chắc chắn không. Thì
hỡi ôi, cái bàn ngoẹo ngay đi, và nó gieo cả bốn chân xuống, giãy
nảy lên như một người đàn bà dỗi chồng, làm nũng chồng. Gã xịu
mặt lại. Thôi thế là hỏng. Gã không thèm kê lại nữa. Bởi giá có kê
lại rồi nó cũng ngất ngưởng mà lăn đùng ra như thường. Vất cả
bốn hòn gạch ra sau nhà, lại đứng khoanh tay, buồn rầu mà
ngắm cái bàn chẳng được như ý. À, nếu thế gã cần chặt bốn cái
chân ghế cho chúng thấp bớt xuống, vừa ngữ ngồi của cái bàn.
Nhưng gã chỉ à uôm và nghĩ một câu dễ nghe như vậy, chứ không
dám làm. Đâu có phải ghế của gã đâu. Nghĩ rằng đến ở nhờ nhà
người ta, coi nó bất tiện lắm.

ngoài đường lớn, tiếng xe điện Sài Goòng chạy kêu tun tun,

rầm rầm. Gã nhìn ra. Chao! Kìa nắng, nắng đã khuất mất rồi.
Ánh vàng chỉ còn bảng lảng phơ phất trên mấy ngọn cây dâu da

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.