CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 235

Hết một buổi chiều

Một tiếng động mạnh. Hình như có tiếng đàn bà nói léo xéo gì

ngoài cửa sổ. Tiếng gay, rứt lên, khiến gã bừng thức. Hai mắt gã
mở bạnh, thao láo. Tiếng động kia chỉ làm cho gã thoát hẳn giấc
ngủ chập chờn. Thực ra, gã không ngủ nữa, đã từ lâu. Cơn ngủ trưa
hơi nặng. Gã thấy hai lồng ngực tức tức, ê ẩm. Những đầu xương
ống chân, ống tay mỏi dần, như nghe được có tiếng mọt đục cọt
kẹt. Gã nghiêng má, nhìn ra cửa sổ.

Cánh cửa hơi hé hé, xổ ra một vệt trắng. Ánh nắng, theo cái

vạch trắng của một nền trời không có mây, chảy xuôi xuống,
đọng ở trên nếp cửa. Cái thành cửa màu đỏ kềnh kệch nhuộm vào
nắng, đỏ lồng lên. Gã nằm đấy, đoán mà cũng biết được rằng
lát nữa, theo với chiều mặt trời nghiêng xuống, nắng sẽ xế dài
vào phía trong. Nắng chảy lên trên mặt cái bàn viết của gã. Những
chấm bụi li ti nhảy múa ở trong vạch nắng. Rồi thì những quyển
sách, lọ mực, những cái cán viết đều sáng rực cả lên. Gã thấy
chợn người... Những ý nghĩ vu vơ lần thần ấy vừa chạm vào
những dụng cụ của công việc hàng ngày. Cái cán viết, cái lọ mực.
Những thứ lôi thôi có sức dựng được gã dậy, và đem được gã ra
khỏi cái ghế bố quyến rũ. Bởi vì gã cần phải viết cho xong một
cái truyện ngắn mà gã vừa dựng được cốt. Ngay chiều nay, để
sớm mai gửi đi. Sớm mai gửi đi, nhanh lắm cũng phải mất ba hôm
nữa, ở ngoài Hà Nội người ta mới nhận được bài. Tòa soạn sẽ lại
kêu lên rằng dạo này gã lười quá. Thật gã không dám lười, bởi gã
cần tiền hàng ngày. Gã sẽ viết bây giờ, ngay bây giờ mà. Gã vươn
vai, cử động chân tay mấy cái thực mạnh cho những gì còn lại uể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.