CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 233

giờ, Muh được chứng kiến một cảnh khủng khiếp. Một bàn tay
rắn chắc, nổi gân cuồn cuộn, vòng chặt lấy một chét cổ. Ở cái cổ,
gân cũng dồn lên. Hai cái mắt nổi lục lạc. Hai mắt của gã bóp cổ
cũng lồi ra. Ánh đèn quắc, có lẽ ghê rợn như một cảnh hành hình

địa ngục. Đến lúc thực bị đè xuống, và lưỡi đã thè ra vì tắc cổ,

hắn nọ mới giơ một tay lên. Trong bàn tay ấy có một hào bạc
giấy. Người này giựt vội lấy, và nới lỏng bàn tay bóp cổ ra. Gã nọ
lồm cồm bò dậy. Bất thình lình, gã đấm cho kẻ địch một quả vào
mặt. Nhưng hắn này tránh được. Trong khi ấy, hắn đạp cho gã
một đạp, bắn tọt ngay xuống sông. Một tiếng ùm vang lên. Sóng
đánh óp ép vào mạn thuyền, rồi im hẳn.Nhưng nghe có tiếng
quào quào vào gỗ, như một người đương níu trèo lên.

Hai người còn lại trên thuyền, mỗi người cầm một lá sào dài.

Chúng thục bạt mạng xuống chỗ có tiếng động. Chỉ một lát, còn có
tiếng lõm bõm, rồi im hẳn. Bấy giờ cái đèn trong khoang cũng bị
gió thổi tắt. Nhưng Muh vẫn nép xuống mà trông thấy hai gã kia
đứng cầm sào, rình nghe hễ tiếng động là thọc gậy liền. Cái cảnh
khủng khiếp ấy diễn ra trong sự im lặng hoàn toàn trên bến. Muh
tưởng như trong giấc ngủ mê. Cho tới khi, hai người kia rời
thuyền, lên bộ đi gần đến chỗ Muh núp, hắn mới nhớ. Hắn nép
xuống. Và hắn đoán hai tên này là người trong sở, ở đâu trong
xóm. Quả nhiên, chúng lần theo vệ sông mà đi lên. Bấy giờ Muh
mới biết từ bên trong cái xóm “dân”, vẫn có lối ra sông, không
cần phải qua nơi Muh canh.

Muh tức sôi lên. Và chính hắn lại sợ nữa. Hắn sợ ngày mai,

dưới bến sẽ nổi lềnh bềnh lên một cái xác. Hắn định đuổi, túm
hai tên kia lại. Ít nhất cũng phang cho một tên què liệt, để bắt cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.