CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 27

trên làng Đông cũng gióng lên. Giao thừa năm nay lặng ngắt không
biết thế nào.

Vừa lúc ấy, liên thanh trên đường Thành réo từng hồi dài. Bập

bập… tằng tằng… tằng…

- Ông cho chúng mày cứ đổ tiền xuống sông. Bắn nữa đi, bắn

nữa đi, các con ơi!

Một anh tặc lưỡi, nói pha thêm:

- Giao thừa đêm nay ta sai Pháp đốt pháo mừng đấy!

Nấp trong hào giao thông, một lúc, tai nghe súng dạn dần,

nhưng người thấy rét, thế là lại lóp ngóp bò lên, ra cửa đình, bê củi,
nhóm lửa sưởi. Sương đã bắt đầu loãng trắng. Tiếng liên thanh
vẫn lúc thưa lúc mau, không ngớt. Có lẽ đã gần sáng. Trường vươn
vai đứng dậy nói:

- Phải đến tan sương nó mới dám ra tấn công. Ta cũng bắt

đầu bố trí thôi.

Buổi sáng mùa đông mù mịt, bàng hoàng lên trên đống củi sưởi

nhạt mờ những tàn than trước sân đình. Bóng đội trưởng đứng, cao
lớn trong cái áo ba-đờ-xuy lòe xòe, mà mùa rét nào cũng thấy anh
lôi ra mặc, đã rách sờn cả cổ và cửa tay. Có khác là năm trước mặc đi
dệt cửi, năm nay đi đánh giặc. Hai quả lựu đạn đeo bên sườn với cái
dây cói lòng thòng quấn vào bao kiếm gỗ. Ống nhòm cầm bên
tay phải, chốc lại chuyển sang tay trái. Trường chạy đi chạy lại, cắt
đặt công việc cho người này đứng chỗ này rình phía trên xuống, anh
kia chỗ kia chặn lối ngoài đồng vào. Trường trỏ xuống chân ụ ra
lệnh cho các cô cứu thương:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.