CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 284

nó đã biết Bắc Ninh ở đâu. Nhưng mà nó dám mở mồm thế
trong lúc nó bám váy ăn báo cô người ta thế này.

Mụ quát:

- Chó kêu ăng ẳng cái gì nào?

Vậy là Ỏn im.

ngồi xuống hờ ơ kể lể than khóc. Bốn bên chẳng động tĩnh.

Rồi trong vách lại im ắng như không. Đến chiều, nếu ai đi qua
mà tò mò nhìn vào thì thấy vợ chồng ngất ngưởng với cái chai
lưng xó rượu. Vẫn cảnh đã quen mắt như hệt ông lão bà lão ngày
trước. Nhưng một hôm có một chuyện khác, ấy là buổi trưa như
mọi hôm, mụ Ỏn đi kéo vó tôm về. Mụ không khác cái gọng vó, mụ
đeo chiếc bị cói. Bị có vẻ nặng nhưng mặt mụ không nhăn nhó cau
có như mọi khi. Mụ buông bịch cái bị xuống.

n thò tay lôi ra một mảnh tôn bằng cái đóm, hai đầu nhọn

đâm lên.

- Gì thế này?

Mụ dịu dàng:

- Nhà nó không biết a? Cái lưỡi câu, lưỡi câu tôm hùm, tôm heo

gì ấy. Người ta đặt làm.

n ề à, thản nhiên:

- Biết, biết, lưỡi câu tôm hùm… ở bên kia thiếu gì giống tôm

hùm, câu tôm hùm…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.