CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 290

Tình buồn

Ngày trước ai đi lấy chồng như bà Tứ người ta bĩu môi chửi là

gái nứng đi theo không và khinh ra mặt. Ông Tứ nghề thợ ngõa,
quanh năm đeo hòm vác cưa, cầm phấn nảy mực đi ăn cơm tứ
chiếng. Năm ấy, bỗng dưng đưa về một người con gái. Làng nước
thì thào cô này chửa buộm, đứa trai đầu lòng ấy không phải con
phó Tứ. Có người bảo là anh thợ mộc cuỗm con gái chủ nhà. Cô ấy
người dưới Nam, nghe rõ giọng kẻ bể. Lại kẻ thì nói cái tiếng ấy là
người chẳng đâu xa, vùng bên kia sông thôi. Không biết thế nào.

Bà con rồi cũng gọi là thím Tứ, cô Tứ. Dần dà thì sự khinh khi

của người ta cũng nhạt dần. Đến khi con cái trong nhà đã lớn và
thế sự đã thay đổi thì cũng chẳng còn ai rỗi hơi bới móc gốc rễ cái
người đàn bà ngày trước khăn gói lấy chồng theo không ấy nữa.
Thời buổi mới, cho qua.

Vợ chồng phó Tứ có ba người con. Chồng đặt tên con theo cái

thú chơi cờ bạc là sáu mặt con thò lò, thoạt nghe cũng có buồn cười
một tý nhưng rồi mới sinh ba con, nên chỉ có được thằng Nhất,
cái Nhị, cái Tam. Thế mà đứa nào cũng khá cả. Thằng Nhất học
hết bậc phổ thông, được làm anh giáo trường làng. Cô Nhị, cô Tam
lấy chồng làng bên, những con rể có chức vị, có máu mặt. Người
nào cũng khi chủ tịch, khi chủ nhiệm, khi bí thư…

Một năm kia, ông Tứ ốm. Rồi ông mất bệnh già. Chẳng bao

lâu, thấp thoáng đấy mà bà phó Tứ đã lọm khọm lúc nào. Từ khi
ông mất, bà không ở hẳn với con nào. Cứ liều liệu mỗi nhà ít lâu,
nhưng Tết nhất hay giỗ chạp thì thế nào bà cũng về ở nhà con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.