CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 346

môn đú đởn với các ả trong xóm. Ta ra ngoài ấy…

- Hôm trước họ đã vào chào địa phương để thu quân đi rồi mà…

- Chiều qua hãy thấy còn người.

Không phải bộ đội, mà đấy là một đơn vị làm đường của ty giao

thông tỉnh, đến gia cố cái cầu xi măng đường liên huyện bị bom
mới chữa lại năm ngoái mà đã xộc xệch. Họ làm lán ở ngay ven
đường. Đúng, công việc xong đã rút quân, chỉ còn lại mấy người
với cái xe ba gác. Ngày mai thu dọn nốt, rồi đi.

Hai ông dẫn mẹ con nhà Mái ra chỗ bên cầu từ sáng sớm, tưởng

người ta đã biết mà chuồn trước cả! Một dãy lều dỡ tiêu bạt, chỉ
còn lỏng chỏng mấy chiếc cọc tre mới nhổ đương bó dở cạnh
chiếc xe bò chất ngổn ngang củi đuốc, hòm khóa và những bu gà.
Có bốn người trong một lều chưa hạ. Một miếng ni lông và mấy
mẩu gỗ kê quanh làm ghế ngồi. Những mảnh lá chuối lót thành
cái mẹt đầy tú ụ lòng, gan, tiết, cổ hũ lợn vừa vớt ở nồi nước xuýt
ra thái, khói nóng nghi ngút bốc che lấp cả cái can nhựa đựng
rượu trắng to tổ bố, dễ đến vài lít. Bốn người thành một mâm
đương ngất ngưởng trong khi bên bếp nồi cơm mới tra gạo,
nước sôi thành lỗ ùng ục.

- Ơ kìa hai cụ chủ tịch, chúng con kính chào hai cụ, lại cả mẹ con

nhà cái câm! Chúng con vô phép hai cụ, hay là… vào cả đây, vào đây.
Đi sớm ra ngõ mà gặp của rơi được là gặp may suốt phiên chợ
đấy, các cụ ạ. Chúng con định đánh chén xong thì đẩy xe đi, thế
này là ra ngõ gặp giai, gặp những hai cụ già. Hơ… hơ… Hôm rồi
mới lên trụ sở, các cụ ủy ban đã cho túy lúy tạm biệt, hay quá, cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.