CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 344

Tưởng như quát thế thì người đàn bà tàn tật cũng nghe được.

Nhưng Mái ngẩng nhìn lên hai ông đương quàu quạu, đuôi con mắt
mái lướt qua đám con trai. Chắc Mái không thể lường được hai ông
chức việc đương hồi hộp và những người phải đứng kia thì lo toát
mồ hôi hột. Mái mà gật một cái, hẳn người ta túm vai lôi ra, thì toi
thôi.

- Đứa nào?

Ông Vãn làm hiệu như thày cúng bắt quyết trừ tà chọc ngón tay

vào bụng Mái, lại trỏ xuống háng những người con trai, lần lượt.
Con mắt Mái lim him nhìn anh này lâu nhất. Anh ấy đóng cái
khố bẹ dứa, một bên vai trần khoác bộ lưới, cả cái mình lẳn cá
trắm và bộ lưới che nửa ngực đen trùi trũi như củ súng. Không
nghĩ rằng phải xem xét thế này, chỉ ngỡ họp rồi ra lội sông nên
chểnh mảng thế, và cái con câm trơ trẽn ngắm kỹ thế. Ai mà
đoán được Mái nghĩ gì, Mái cố tìm có phải dấu vết hơi hướng
con người những đêm ấy chăng, hay đương nhớ lại cái khi ai giày
vò mình, ai? Nhưng rồi Mái mỉm cười, từ từ lắc đầu. Cái cười
nhẹ nhàng như miệng cười con trẻ, không biết cái anh đóng khố
“thoát nạn” đương nhảy cỡn lên. Mái lại nhìn mỗi người theo tay
ông chủ tịch và ông Vãn “Phải thằng này không, phải thằng này…”
Mái im, nhìn lần nữa rồi Mái quay lại hai ông, Mái lắc đầu, một
bàn tay úp lên mặt.

Thế là thế nào. Mái xấu hổ, toan bỏ chạy a? Hình như thế.

Hai ông dang tay túm Mái lại. Lần này, Mái lại bị điệu đến trước
mặt cái anh đóng khố bẹ chuối khô. Có phải không, phải thằng
này không?” Những ngón tay chọc chọc làm hiệu. Mái im. Mái lại
lắc đầu. Rồi Mái ngồi xuống chỗ thằng Gà ngủ lăn lóc, rớt dãi
nhoe nhoét hai bên mép nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.