CHUYỆN ĐỂ QUÊN - Trang 37

Nhưng cái hửng sáng trên ra-đi-ô mất đi, rồi câu nói úp mở của

Dật, Cam đoán biết tình hình gay hơn. Cơn sốt và những tê tái bồn
chồn lại cồn cào. Cam ngẩng đầu nhìn xem Liêu đã trở vào chưa.
Cam lại tìm cách nghĩ ra một cái gì vui vui. Lợn bột nấu cháo thì
tuyệt đấy. Phải lúc khác, ra ngoài làng kiếm ít hành, mùi tàu, lá hẹ
và ớt gió, chắc càng tuyệt… Liêu chưa vào… Cam lại nằm xuống…
Một mình thì bao giờ cũng lẩn thẩn, nghĩ ngợi vơ vẩn đến giày vò…
Tây ở ngoài làng mãi thì làm thế nào? Báo in bằng li-tô. Không
phải sửa “mô-rát”, mình sẽ lăn đá, viết chữ ngược, làm li-tô. Nhưng,
cứ lẩn lút trong bụi mãi thế này, không chắc đã chết vì tay Pháp,
mà sốt rét sẽ quật chết trước. Trời ơi! Thằng Phúc Voi khỏe là
thế, chỉ có cơn sốt đái ra máu mà gục. Mình cứ nóng hầm hập một
tuần lễ nay rồi.

*

* *

Dật và Liêu vào lán trong. Lán trong không có người, chỗ tạm làm

kho giấy in. Lội qua một dòng suối, buốt như cứa đôi bàn chân,
hai người lên một mỏm đồi đất.

Tiếng con hươu tác khô khốc, giật thót, ngay bên cạnh. Xa xa,

một đám đốt nương gieo ngô nào còn nổ nốt những cái mắt nứa
tươi. Hay là tiếng củi đốt ngoài làng của bọn đương dỡ nhà người ta
ra để sưởi?

Hai người vẫn bàn bạc, không để ý. Dật đã kể vắn tắt cho Liêu

nghe tình hình.

Liêu nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.