CHUYỆN DESPEREAX - Trang 158

Chương Bốn Mươi Bốn

Tai của ai thế kia

“AI ĐÓ?” Đầu Bếp quát lên lần nữa.

Despereaux đủ thông minh để không hé một lời.

Căn bếp im lìm.

“Hừm hừm,” Đầu Bếp nói. “Không có gì cả. Chả có gì sất. Chỉ

là hai cái tai Nellie sợ hãi của ta dọa dẫm ta thôi đây mà. Đúng là một
bà ngốc,” bà vừa tự nhủ vừa quay lại bếp lò. “Ngươi đúng là một bà
ngốc chỉ sợ bị bắt quả tang nấu xúp.”

Despereaux thụp xuống chỗ ống chỉ và khi chú tựa vào đó, tim

thì đập bình bịch, bàn chân thì run lẩy bẩy, một thứ gì đó bé nhỏ mà
thật tuyệt vời xuất hiện. Một cơn gió nhẹ nửa đêm lọt vào căn bếp,
nhảy múa trên bếp lò và rồi tóm lấy mùi thơm món xúp mà cuộn
tròn xoáy tỏa khắp sàn bếp và mang đến trúng cái mũi của chú
chuột nhắt.

Despereaux ngửa cổ lên. Chú khụt khịt mũi. Chú lại khụt khịt nữa.

Chưa bao giờ trong đời mình chú lại được ngửi thấy một mùi gì đáng
yêu, quyến rũ đến thế. Với mỗi cái khụt khịt, chú thấy mình như
lớn mạnh thêm lên, dũng cảm thêm lên.

Đầu Bếp cúi sát xuống cái nồi và cho thìa vào, lấy thìa ra,

thổi khói rồi đưa lên miệng nhấp và nuốt.

“Hưmmmmm,” bà nói. “Hừm.” Bà lại nhấp một thìa nữa. “Còn

thiếu thứ gì đó,” bà nói. “Có lẽ là thêm muối.” Bà để thìa xuống và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.