Hội Đồng Chuột. Chúng tôi sẽ cùng quyết định xem cần phải làm
gì.”
“Ôi,” Antoinette nói, “ông với cái hội đồng chuột ấy. Theo tôi thì
chỉ phí thời gian thôi.”
“Bà không hiểu hay sao?” Lester quát lên. “Nó phải bị trừng phạt.
Nó phải bị đem ra trước tòa án.” Ông lao ngang qua bà và giận dữ bới
tung một chồng giấy lộn, cho tới khi tìm thấy một cái đê khâu với
một mẩu da căng qua chỗ hở.
“Ôi, đừng,” Antoinette nói. Bà ôm lấy hai tai. “Không phải cái
trống của hội đồng chuột chứ.”
“Phải đấy,” Lester nói, “cái trống ấy đấy.” Ông giơ nó lên thật
cao, quá đầu mình, đầu tiên là về hướng Bắc và hướng Nam, rồi
về hướng Đông và hướng Tây. Ông hạ thấp mình xuống, quay
lưng về phía vợ, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, và bắt đầu
đánh cái trống chầm chậm, một phát dài bằng đuôi, hai phát giật
bằng chân.
Bum. Chát-chát. Bum. Chát-chát. Bum. Chát-chát.
Giai điệu của tiếng trống là tín hiệu gọi các thành viên của Hội
Đồng Chuột.
Bum. Chát-chát. Bum. Chát-chát. Bum.
Tiếng trống đánh lên báo cho họ biết rằng một quyết định
quan trọng cần được đưa ra, một quyết định sẽ ảnh hưởng tới sự an
nguy và sống còn của toàn bộ cộng đồng chuột nhắt.
Bum. Chát-chát. Bum. Chát-chát.
Bum.