CHUYỆN DESPEREAX - Trang 38

Chương Mười Một

Thầy chỉ đã tới

KHI DESPEREAUX TỈNH LẠI, chú nghe thấy tiếng trống.

Cha chú đang đánh một giai điệu nhiều bum hơn và rất ít chát.
Kết hợp lại, Lester và cái trống tạo ra một thứ âm thanh báo điềm
gở như thế này: Bum-bum-bum-chát. Bum-bum-bum-chát.

“Dẹp đường đi cho chỉ nào! “ lão chuột vừa đẩy một ống chỉ

bằng gỗ qua đám đông vừa thét lên. “Dẹp đường cho chỉ đi nào!”

Bum-bum-bum-chát, tiếng trống vẫn đều đặn.

“Tống nó xuống ngục tối!” đám đông chuột la hét.

Despereaux vẫn nằm ngửa, mắt chớp chớp. Làm thế nào, chú

băn khoăn, mà mọi chuyện lại có thể đến mức tồi tệ thế này chứ?
Yêu chẳng phải là một điều tốt hay sao? Trong câu chuyện ở cuốn
sách, tình yêu là một thứ đẹp đẽ. Vì hiệp sĩ yêu công chúa xinh đẹp,
chàng ta đã giải thoát được nàng. Họ sống hạnh phúc mãi mãi.
Chuyện đã kể thế kia mà. Đó là những từ cuối cùng trên trang sách.
Hạnh phúc mãi mãi. Despereaux chắc chắn rằng chú đã đọc
chính xác những từ ấy không biết bao nhiêu lần.

Nằm trên sàn nghe tiếng trống đánh và đám chuột gào thét và

thầy chỉ kêu to, “Dẹp đường, dẹp đường,” Despereaux chợt có một ý
nghĩ lạnh buốt: Liệu có phải có con chuột nào đã ăn mất những chữ
kể lên sự thật rồi không? Có phải chàng hiệp sĩ và công chúa xinh
đẹp thực sự đã không được sống hạnh phúc mãi mãi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.